Xuống xe lửa quá nhiều người, Triệu Tử Vân cũng không dám chen chúc, cô thì không có gì, nhưng đứa trẻ quan trọng, chỉ dè dặt đi ở sau, ai ngờ có người xuống, có người lên, chen chúc càng đông.
Cô bị chen lấn đến mức cả người không thể động, cũng không thể dậm chân.
Cô đang vô cùng lo lắng, thì có người đưa tay kéo cô.
Đáng chết, tên lưu manh nào dám động vào người cô.
Triệu Tư Vân vừa định quay ra kêu, càng xem người kéo cô trông thật quen mắt, nhất là so với người em chồng Phương Xuyên có ba phần giống nhau.
Cô dừng một chút, dò xét hỏi: "Phương Hải?"
Phương Hải chờ ở trạm xe nửa ngày không thấy người, còn tưởng rằng vợ con mình lạc đi đâu, lúc này còn không quan tâm gì tới câu chào xã giao, hỏi thăm sức khỏe, một tay ôm đứa trẻ, một tay kéo cô ra.
Nếu không đi xuống nữa, xe lửa sẽ lại mở ra.
Hòa Nhi bị hù dọa, đứng xuống đất mới phản ứng được, khóc lớn, "Mẹ, con muốn mẹ!"
Triệu Tư Vân rơi ở xong, vội vàng chạy tới: "Mẹ đây, mẹ đây."
Hòa Nhi ôm lấy chân mẹ, không nhúc nhích, khóe mắt còn đọng nước, hung tợn nhìn về phía người muốn cướp cô bé Người xấu".
Ánh mắt này, giống như nhìn kẻ thù.
Triệu Tú Vân rất sợ cô bé mới vừa tới nơi đã đắc tội với ba ruột, sau này còn phải sống chung, nhẹ nhàng đẩy cô bé qua một chút, Hòa Nhi, không phải con nói nhớ ba sao?"
Phương Hải mặt mong chờ đứng bên cạnh con gái, giang cánh tay hỏi, "Ba ôm được không?"
Hòa Nhi lắc đầu, còn lùi về sau.
Triệu Tử Vân có chút lúng túng nói, "Có thể còn sợ."
Cũng không thể nói thật là đứa trẻ sợ người lạ chứ?
Truy vấn ai sinh ra. Ba ruột?
Phương Hải mặc dù thất vọng, nhưng cũng chỉ biết những đứa trẻ hơn phân nửa là như vậy, nhìn con gái nhỏ, "Miêu Miêu, là ba nè."
Lớn còn gặp, nhỏ chỉ có hình.
Miêu Miêu tuổi tác nhỏ hơn, trực tiếp rúc trong lòng mẹ.
Liên tiếp đụng vách tường. Phương Hải cũng không nổi giận, cười nói: "Đưa đồ cho anh, đi về trước."
Anh đeo túi hành quân trên vai, còn nói: "Chỉ những thứ này?"
Nhà nghèo, đường dài, ai theo quân cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, ngay cả cái chén cũng mang theo.
Triệu Tư Vân gật đầu, "Không tiện, những gì có thể bán, em bán hết rồi."
Công xã chia cho cô một căn nhà nhỏ, cũng không lớn, chỉ bán đồ dùng trong nhà, quần áo, chăn màn đều bị cô nhét vào chung một đem tới.
Phương Hải cũng không phải người đàn ông của gia đình, cũng cảm thấy không có vấn đề gì
"Cũng được, em mang không nổi."
Triệu Tư Vân thở phào, thật ra thì những thứ kia đều là đồ dùng lúc kết hôn, đều là tiền của Phương Hải, nếu là hỏi cô bán bao nhiêu tiền, không phải là sáng tỏ sao.
Bây giờ cô không kiếm được tiền, để dành tiền cũng không dễ dàng.
Phương Hải cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, định nắm tay con gái lớn, bị cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn, là nhéo má cô một cái, nói: "Đi thôi."
Triệu Tú Vân dắt con đi theo anh ra ngoài.
Ở Thượng Hải thật sự rộng lớn, ở trạm xe lửa nhiều người, Triệu Tú Vân nhớ tới chuyện hay có bắt cóc trẻ con có chút không an tâm, nắm tay của con gái nói, "Hòa Nhi, nắm tay ba đi."
Hòa Nhi không tình nguyện.
Triệu Tử Vân không chiều cô, nghiêm nghị nói: "Hòa Nhi."
Trừng mắt, đứa trẻ cũng biết sợ, sợ hãi đưa tay ra.
Phương Hải cao hứng bảo đảm nói, "Ba dắt, sẽ không lạc."
Hòa Nhi không phản ứng gì, ánh mắt xoay tròn. Nơi cô bé từng đi xa nhất chính là huyện thành, lúc này nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Không cần giới thiệu chị em ruột, Triệu Tử Văn củi đầu nhìn, nhỏ hay lớn đều giống nhau như đúc.
Phương Hải vui vẻ chỉ tay cho cô bé: "Kia chính là vườn thủ, chờ ba nghỉ phép sẽ đưa các con đi choi."
Hòa Nhi cũng không biết vườn thủ là gì, mặc dù tò mò, nhưng vẫn mím môi không nói lời nào, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Triệu Tư Vân cảm thấy buồn cười, đây là giận dỗi ai vậy chứ.
Phương Hải chỉ bên kia nói, "Đậu xe ở đó."
Xe buýt mà, có cái gì lạ, Hòa Nhi đá những viên đá bên đường, chờ thấy xe mới vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng kéo tay áo của mẹ.
Triệu Tú Vân cũng là lần đầu tiên ngồi kiểu xe Jeep màu xanh quân đội này, nhưng dù sao cô cũng là người lớn, còn đỡ được, nhìn xung quanh nói: "Em chỉ mới thấy được huyện thành."
Phương Hải thờ ơ nói: "Ở Thượng Hải rất nhiều.
Ở Tây Bắc mười năm, anh cũng gần đây mới thấy được cảnh đời.
Triệu Tử Vân nhìn bên ngoài cửa sổ nói: "Đúg vậy, xe đạp cũng nhiều."
Công chức ở công xã đi xe đạp cũng không tính là hiếm thấy, đại đội thì không.
Phương Hải mới nhớ, nói: "Xe đạp em cũng bán?"
Lúc kết hôn, anh mua đủ tam chuyển nhất hưởng", đài radio và máy may để lại ở nhà mẹ, đồng hồ đeo tay và xe đạp thì Triệu Tư Vân vẫn dùng.
(*một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều mong muốn. Bốn vật dụng gia đình là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.)
Triệu Tư Vân sững sốt, đang suy nghĩ nên đáp như thế nào, Phương Thanh Hòa đã nói trước, "Xe đạp chú đạp đi rồi."
Cô gần đây thay răng, nói chuyện lọt gió, liền che miệng, dáng vẻ rất đáng yêu.
Phương Hải nhìn gương chiếu hậu, mặt lộ vẻ cười nói, "Hòa Nhi thật giỏi, còn biết là chủ đạp đi."
Lại nhìn Triệu Tủ Vân hỏi, "Làm sao lại để cậu ấy đạp đi?"
Triệu Tư Vân hỏi ngược lại, "Không phải là anh nói cho cậu ấy đạp đi sao?"
Lúc này lại là Phương Hải sửng sốt nói: "Anh không ở nhà, sao có thể để cho?" Triệu Tư Vân chắc chắn nói: "Cậu ấy nói anh nói."
Mặc dù là sính lễ, nhưng nhà mẹ đẻ làm việc không đàng hoàng, cô cứng rắn không nổi, nhà chồng mười lần tới cửa, chín lần đều là cô hụt hơi.
Phương Hải ngây ngốc nói: "Nói bậy, đây là xe đạp, sao anh có thể cho chứ?"
Ngay cả phiếu và xe đi bán cũng được ba trăm đồng.
Đó là không được rồi, em cho cậu ta ít đồ?