“Không còn tiền” – ba từ này được nàng nói ra dứt khoát và lạnh lùng.

Hoàng đế và Thần Quý phi đứng im, sợ đến mức không nói nên lời.

Thần Quý phi toàn thân run rẩy, nhớ lại hình ảnh Thái tử năm xưa giết chóc tàn nhẫn, càng nghĩ càng cảm thấy mình sống không được bao lâu, đến mức không dám thốt một câu phản bác.

Thấy vậy, khóe môi Phượng Cẩn ngược lại cười mỉa mai.

Nàng cười tủm tỉm nói: “Thần Quý phi, bổn cung thấy hoàng cung này rộng lớn vô cùng, hẳn là đủ cho ngươi ở rồi nhỉ?”

Muốn xây Trích Tinh Lâu để ngắm tuyết ư?

Ngươi tưởng mình là ai?

Nếu thấy hoàng cung không đủ chỗ ở, thì đi tìm chết đi!

Dưới nền đất còn rất nhiều chỗ, tha hồ mà ở!

Thần Quý phi cắn chặt môi, cố nén run rẩy, mãi mới lắp bắp nói được: “Thái tử điện hạ… Điện hạ nói phải lắm, thiếp… thật ra thiếp chỉ lo cho bệ hạ. Nếu phải xây đập nước, thì thôi, Trích Tinh Lâu… không xây cũng được…”

Giọng nàng vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt đẹp đẫm lệ, toát lên vẻ yếu đuối.

Hoàng đế nhìn thấy, liền đau lòng, ôm lấy Thần Quý phi vào lòng rồi quay đầu trừng mắt nhìn Phượng Cẩn một cái.

“Không xây thì không xây, chỉ là một tòa Trích Tinh Lâu thôi mà, không cần sợ, Quý phi của trẫm.”

Phượng Cẩn: “……”

Được thôi, chỉ cần không xây Trích Tinh Lâu, muốn nói gì cũng được.

“Phụ hoàng, đê Lăng Hà đã vỡ, dân chúng vùng ven sông không còn cách nào sống yên ổn…”

Phượng Cẩn chỉ mới nói đến đây, hoàng đế đã giơ tay cắt lời.

“Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, trẫm nghe mà phiền lòng.”

Hoàng đế thản nhiên nói: “Ngươi muốn xây đập nước thì cứ xây, không cần nói với trẫm. Nhưng trẫm cũng phải nói cho ngươi biết, lãng phí tiền vào đám dân đen ấy chẳng bằng dùng để tuyển thêm vài mỹ nhân cho trẫm.”

Phượng Cẩn: “… Phụ hoàng nói đúng”

Ánh mắt hoàng đế dừng lại trên Thần Quý phi bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.

“Quý phi, ngươi lui xuống trước đi, trẫm có chuyện muốn bàn riêng với Thái tử.”

Thần Quý phi lộ vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn chỉnh lại y phục, thân hình lả lướt lui xuống.

Phượng Cẩn vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, liền chủ động hỏi: “Không biết phụ hoàng có điều gì muốn phân phó?”

Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng một cái, cảm thấy Thái tử có chút gì đó khác lạ, không giống với lúc trước nhưng không suy nghĩ nhiều, chà xát tay nói: “Thái tử a..…”

“Phụ hoàng có gì xin cứ nói thẳng.” Phượng Cẩn nhận chén trà từ tay cung nhân, điềm nhiên nhấp một ngụm.

“Năm nay, đến lúc nên tuyển tú .…”

Phụt—

Phượng Cẩn phun ngụm trà ra, ánh mắt không tin nổi nhìn hoàng đế: “Ngài còn muốn tuyển tú ư?!”

Vừa rồi chẳng phải vì Thần Quý phi mà muốn xây Trích Tinh Lâu sao?

Hoàng đế với khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt nhuốm màu túng dục quá độ. Nếu không nhờ bộ long bào trên người, chẳng ai có thể nghĩ đây là hoàng đế của một quốc gia.

“Trẫm là hoàng đế, quanh trẫm có biết bao mỹ nhân, mà bên cạnh trẫm giờ chỉ còn mỗi Thần quý phi, chẳng phải quá khác thường sao? Ngươi thì khắt khe, trong mắt không dung nổi một hạt cát, còn đám huynh đệ kia của ngươi cũng chết, trẫm cũng chưa trách gì ngươi. Ngươi không thể cho trẫm chút mặt mũi sao?”

“……” Phượng Cẩn chỉ cảm thấy đầu óc rối tung.

Hoàng đế có thể làm đến mức này, quả thực chẳng còn gì để nói.

“Phụ hoàng, sắp đến mùa đông, chi bằng đợi sang xuân năm sau. Mùa xuân ngắm mỹ nhân mới là thời điểm lý tưởng.”

Trước cứ tạm ổn định lão hoàng đế này đã, tránh gây thêm phiền phức.

Hoàng đế nhíu mày: “Điều này……”

Phượng Cẩn chợt nhận ra, dường như chính mình đã quá dễ tính rồi.

Vị lão hoàng đế này đối mặt với nguyên chủ không bao giờ được nhượng bộ nhiều như thế.

Nàng bèn cười nhẹ, ngữ khí lại có vẻ âm trầm.

“Nếu Thần Quý phi không thể hầu hạ tốt cho phụ hoàng, sống cũng vô dụng,  chi bằng giết đi? Phụ hoàng nghĩ sao?”

“Đừng!” Hoàng đế vội vã nói: “Thần Quý phi vào cung từ khi mới mười lăm tuổi, tận tụy hầu hạ trẫm ba năm trời, ngươi đừng động đến nàng.”

Mười tám tuổi a, còn nhỏ hơn nàng hai tuổi.

Quả nhiên, bất kể tuổi tác, nam nhân chỉ cần có điều kiện liền thích các tiểu cô nương mười mấy tuổi.

Phượng Cẩn nhìn hoàng đế: “Vậy chuyện tuyển tú…”

“Ngươi muốn làm thế nào thì làm.”

Hoàng đế tỏ vẻ tức giận nhưng vẫn kiêng kị đứa con trai này.

“Ngươi cũng không còn nhỏ, nên tuyển phi. Đợi đến mùa xuân năm sau tuyển tú, ngươi có thể chọn một người.”

Chỉ cần lão hoàng đế này không gây rắc rối, mọi chuyện đều dễ thương lượng.

Phượng Cẩn gật gật đầu: “Nếu đã như vậy, nhi thần xin phép lui trước.”

Hoàng đế phẩy tay: “Đi thôi đi thôi, sớm biết ngươi tính tình như vậy, trẫm năm đó…”

Hoàng đế chưa kịp nói hết, Phượng Cẩn cũng chẳng mảy may bận tâm.

Nguyên chủ đã làm bao điều tàn ác, không có gì đáng để bào chữa.

Rời khỏi điện Chương Đức, Phượng Cẩn liền thấy Thần Quý phi chờ sẵn bên ngoài hồi lâu, gương mặt nôn nóng.

Phải nói thêm, phong hào “Thần” này, phía trước mấy trăm năm chỉ dành cho sủng phi được hoàng đế đặt lên đầu quả tim sủng ái mới có thể có.

Bất quá lão hoàng đế đối với vị Thần Quý phi này, hiển nhiên cũng chẳng có gì thật lòng chân tình.

Mỹ nhân trong hậu cung lão hoàng đế thay đổi liên tục, mỗi một lần cung đấu kết thúc, người chiến thắng đều có thể được phong hào Thần Quý phi, vài năm lại thay một người. Mẫn thị được sủng ba năm, đã xem như đáng gờm.

“Thái Tử điện hạ…”

Phượng Cẩn liếc mắt nhìn Thần Quý phi, giọng nhàn nhạt nói: “Bổn cung thấy phụ hoàng không được khỏe. Quý phi cũng nên khuyên nhủ phụ hoàng bớt lao lực. Quý phi nương nương tự cho mỹ mạo, thì cũng cần phải biết, hồng nhan bạc mệnh.”

Thần Quý phi tái mặt, một chân khuỵu xuống, quỳ rạp dưới đất.

“Thần thiếp không dám!”

“Đừng nói chuyện dám hay không trước mặt bổn cung.”

Phượng Cẩn cười khẩy: “Nếu lại để bổn cung nghe được ngươi nghĩ ra ý tưởng xây Trích Tinh Lâu lần nữa, Quý phi nương nương tự nhảy xuống giếng Thiên Nhân đi thôi, đỡ bổn cung phải tự mình động thủ.”

“Vâng…vâng... thần thiếp sẽ ghi nhớ…”

Phượng Cẩn lên kiệu liễn, chậm rãi rời đi.

Thần Quý phi mới thở phào nhẹ nhõm, ngã khuỵu xuống đất, trán đẫm mồ hôi lạnh.

Tiểu cung nữ bên cạnh hầu hạ vội tiến lên, đỡ Thần Quý phi dậy.

“Nương nương, Thái Tử điện hạ…đây là có ý gì? Nương nương đâu có đắc tội Thái Tử điện hạ a!”

Trong hoàng cung, đắc tội với Thái Tử chẳng khác nào bước nửa chân vào quan tài.

Thần Quý phi run giọng nói: “Bổn cung sao mà biết được? Trước giờ Thái Tử đâu có quản những việc vặt vãnh này!”

Nỗi sợ hãi dâng lên, như có bàn tay vô hình bóp chặt trái tim nàng.

Thần Quý phi nhớ lại lần tình cờ thấy giếng Thiên Nhân khi chưa thành Quý phi.

Bên dưới đó, xương trắng chất chồng, tất cả đều là những người từng bị Thái Tử tra tấn đến chết.

Nếu không có bệ hạ che chở, Thái Tử thật sẽ giết nàng!

Cùng lúc đó, khi Phượng Cẩn trở lại Đông Cung, lòng đã đầy lửa giận.

Dù là vương triều phong kiến, quốc gia này cũng không thể suy đồi đến mức này chứ?

Nếu nàng nhớ không nhầm, sự việc Lăng Hà vỡ đê xảy ra hơn nửa tháng trước.

Ngay trong mùa thu hoạch, lũ lụt quét qua, nhiều nơi ven sông mất sạch hoa màu, dân lành lâm vào cảnh đói khát, đã có bao nhiêu người chết.

Giờ đây, nàng không chỉ muốn xây đập, mà còn phải cứu tế!

Nếu cứ mặc kệ, chưa đến mùa đông, e rằng nàng sẽ nghe thấy tiếng hô “vương hầu khanh tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống*.”

(*: Câu này ý rằng ai cũng có thể làm nên sự nghiệp lớn, bất kể xuất thân, không phải chỉ có con cháu quý tộc mới có thể trở thành vua chúa, quan lớn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play