Trên đại điện, Phượng Cẩn ngồi ngay ngắn ở vị trí bên cạnh ngai vàng, nhìn đám quan văn võ bên dưới đang nơm nớp lo sợ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vô ngữ.

Có cần nghiêm trọng vậy không?

Dẫu vậy, khi nhớ lại hành động tàn bạo của nguyên chủ trong các buổi thiết triều trước đây, Phượng Cẩn nhận thấy, cũng có lý do để họ sợ hãi.

Lão hoàng đế mải mê sắc dục, đã nhiều năm không còn thiết triều, toàn bộ quyền lực của triều đình dồn vào tay Thái Tử là nàng.

Dù chỉ mang danh nghĩa Thái Tử, thực tế, quyền hành của nàng chẳng khác nào hoàng đế.

Quân bảo thần chết, thần không thể không chết.

Giờ phút này, không gian chìm vào im lặng.

Đây là lần đầu Phượng Cẩn thiết triều, cảm thấy có chút xấu hổ, bèn khẽ hắng giọng một tiếng.

Chỉ là một tiếng hắng giọng, nàng trơ mắt nhìn các quan viên gần nàng nhất đồng loạt lùi lại phía sau một bước.

Phượng Cẩn: “...”

“Các vị còn cái gì muốn nói sao?”

Một lúc lâu sau, Phượng Cẩn mới mở miệng hỏi: “Hộ Bộ Thượng Thư? Bổn cung nhớ không lâu trước đây, tiền nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư từng nhắc việc  Lăng Hà vỡ đê khiến bá tánh lầm than. Ngươi có điều gì muốn nói không?”

Vì cái gì là tiền nhiệm nói....? 

Người dám đặt vấn đề này với nguyên chủ đã chết dưới tay nàng, mộ phần.....Nga, không đúng, liền mộ phần đều không có.

Vị tân Hộ Bộ Thượng Thư không ngờ hôm nay lại bị Thái Tử điện hạ nhắc tên.

Nhớ đến cảnh tượng thê thảm của người tiền nhiệm, Hộ Bộ Thượng Thư toát mồ hôi lạnh, "Bịch" một tiếng, quỳ xuống đất.

“Hồi.....Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, trước đây bệ hạ xây Trích Tinh Lâu cho Thần quý phi, nên quốc khố hiện tại cạn kiệt, việc tu sửa đập Lăng Hà e phải đợi dân nộp thêm thuế...”

“Trích Tinh Lâu? Là cái gì?” Phượng Cẩn cau mày.

Đập nước chưa sửa xong, lại xây Trích Tinh Lâu cho quý phi?

Hộ Bộ Thượng Thư kinh hoàng, vội nói: “Đây là ý chỉ của bệ hạ…”

Phượng Cẩn nghe vậy, đầu như muốn nổ tung.

“Xây cái gì Trích Tinh Lâu? Lo mà sửa đập trước đi!”

Mùa đông sắp đến, thời tiết lạnh thêm chút nữa sẽ khó thi công!

“Nhưng bệ hạ...”

“Lời bổn cung ngươi không nghe thấy sao?”

Phượng Cẩn sắc mặt lạnh lùng, giọng đầy thâm trầm, “Bệ hạ có ý kiến gì, bảo ông ta tự nói với bổn cung!”

Nếu cứ tiếp tục thế này, quốc gia sẽ lụi tàn! Cái gì mà Hoàng đế Thái tử, đều là nô lệ vong quốc!

“Lấy ngân sách của Hộ Bộ tu sửa đập nước Lăng Hà trước, nếu thiếu, bổn cung sẽ tìm cách khác.”

Nghe nàng nói vậy, ở đây các quan văn võ đều sửng sốt.

Từ bao giờ Thái Tử điện hạ lại quan tâm việc chính sự? Hiện tại thế nhưng nghĩ tu đập nước.

“Còn có vấn đề?”

Hộ Bộ Thượng Thư run rẩy quỳ xuống dập đầu, “Không… Thưa, Thái Tử điện hạ, thần lĩnh mệnh.”

Phượng Cẩn trầm ngâm một lúc, “Khương Tịch vẫn còn bị giam trong thiên lao đúng không?”

Khương Tịch là thái phó của nàng, dù chỉ dạy nàng đôi ba ngày. Nhưng cũng coi như là dạy dỗ quá nguyên chủ.

Nghe vậy, đám quan lại ngay lập tức cúi đầu, co người lại như đàn chim cút, khiến Phượng Cẩn chỉ thấy bực mình.

Chỉ cần trong triều có người cầu tình cho nàng một bậc thang, mọi chuyện qua.

Nhưng lại không ai dám mở lời!

Phượng Cẩn hít sâu, nói giọng lạnh lùng: “Hôm qua Hoài Nam Vương thế tử tới tìm bổn cung cầu xin cho Khương Tịch, nể tình Cảnh thế tử, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Làm hắn lăn đến Quốc Tử Giám dạy học, đừng xuất hiện trước mặt bổn cung làm chướng mắt nữa!”

Nói xong, Phượng Cẩn trực tiếp đứng dậy, vung tay áo.

“Bãi triều!”

Nguyên chủ cũng thật sự lợi hại, khiến các văn võ bá quan không khác gì nô tài.

Thấy Thái Tử không nổi giận hay giết người, cứ đi như vậy, các đại thần vẫn có chút lâng lâng không dám tin.

Hộ Bộ Thượng Thư lảo đảo đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Thái Tử điện hạ đây là... " Bị quỷ nhập sao?

Thái Tử mà lại muốn tu sửa đập nước?

Mặt trời mọc từ hướng Tây còn hợp lý hơn?

Bên cạnh, Lại Bộ Thượng Thư thở dài, “Ngươi không nghe Thái Tử nói sao, Cảnh thế tử đã đi cầu Thái tử.”

“Cái gì? Vậy Cảnh thế tử chẳng phải là...”

“Cảnh thế tử vì nước hy sinh bản thân, thật đại nghĩa!”

Phượng Cẩn ngồi dựa vào kiệu liễn, nhắm mắt, thần sắc suy tư.

Các đại thần dám nói lời thật đã bị nguyên chủ giết gần hết.

Nàng thực sự ý thức được quốc gia này sắp sụp đổ.

Hoàng đế còn muốn xây Trích Tinh Lâu…

Xây cái rắm Trích Tinh Lâu!

Cứ tiếp tục như vậy, mọi người chỉ còn cách tìm dây thừng mà treo cổ!

Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng đi đến, quỳ rạp xuống trước kiệu.

“Nô tài tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Phượng Cẩn mở mắt, khẽ nhíu mày, “Có việc gì?”

Tiểu thái giám cẩn thận đáp: “Bệ hạ mời ngài đi qua một chuyến.”

Nghe vậy, Phượng Cẩn chốc lát hồi thần, thở phào một hơi “Có nói là việc gì không?”

“Hồi bẩm Thái Tử, nô tài không biết.”

Phượng Cẩn gật đầu, phân phó nói: “Đi Chương Đức điện.”

“Vâng, điện hạ.”

Kiệu của Thái Tử từ từ chuyển hướng đến tẩm cung hoàng đế - Chương Đức điện. Chưa tới nơi, đã nghe tiếng đàn sáo mơ hồ vọng ra.

Nhớ lại tình cảnh thiết triều, sắc mặt Phượng Cẩn lại tối sầm.

Vừa bước vào trong điện, nàng thấy lão hoàng đế đã qua tuổi sáu mươi với thân hình gầy gò, dựa trên sập,  trong lòng ngực ôm một mỹ nhân ăn mặc nửa hở.

Giữa điện, hơn chục vũ cơ quần áo mát lạnh múa nhẹ nhàng

Nhìn chính là bộ dáng sắp mất nước!

Phượng Cẩn chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, thái dương nhói lên, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy.

Cố gắng trấn tĩnh, nàng mới vững vàng cất tiếng hỏi.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Thái Tử tới à?” Hoàng đế vừa thấy Phượng Cẩn đến, liền vội vàng vẫy tay. “Mau lại đây ngồi, trẫm có việc muốn thương lượng cùng con.”

Phượng Cẩn cố gắng chịu đựng mùi son phấn nồng nặc, tiến đến ngồi trước mặt hoàng đế. “Không biết phụ hoàng có gì phân phó?”

Hoàng đế đáng khinh cười cợt, nhẹ vỗ vào mông nhỏ của mỹ nhân bên cạnh, cười hắc hắc nói: “Thái Tử à, mùa đông sắp đến, Trích Tinh Lâu phải nhanh chóng khởi công. Quý phi mong mùa đông tới, nàng có thể lên lầu ngắm tuyết.”

Phượng Cẩn trong chớp mắt nheo mắt lại, đưa ánh nhìn lạnh lùng về phía mỹ nhân quần áo xộc xệch trong lòng hoàng đế.

Sau khi tiên hoàng hậu qua đời, hoàng đế chìm đắm trong lạc thú, thay đổi phi tần không ngừng. Nàng mỹ nhân trước mắt tuổi không quá mười bảy mười tám, là Mẫn thị - Thần quý phi, người duy nhất được sủng ái ba năm nay.

Thần quý phi phô trương xa hoa, quả thật là “hồng nhan họa thủy.” Giờ đây, khi Tây Chiếu đối mặt với giặc ngoài loạn trong, nàng vẫn xúi giục hoàng đế rầm rộ xây dựng .

Thần quý phi sợ hãi, vội vàng biện bạch: “Là ......Thiếp thân chỉ muốn tạo niềm vui cho bệ hạ, đến lúc ấy Thái Tử điện hạ cũng có thể cùng lên Trích Tinh Lâu thưởng tuyết.....…”

Ánh mắt Phượng Cẩn không thay đổi, giọng nói thì không chút do dự, “Lăng Hà lũ mùa thu vỡ đê, Hộ Bộ và Công Bộ đang tìm cách trùng tu đập nước. Quốc khố đã cạn kiệt, không còn tiền!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play