“Cầu Thái Tử điện hạ khai ân.”

Phượng Cẩn đang cân nhắc việc lấy ngân sách cứu trợ từ đâu thì một giọng nói lạnh lẽo khàn khàn đột nhiên vang lên.

Quay đầu lại, quả nhiên là Cảnh Hàn Xuyên vẫn còn quỳ gối trước điện Thái Tử.

Mưa đã ngừng từ lâu, nhưng áo trong của hắn đã ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể, trông có vẻ khổ sở và tàn tạ.

Tuy vậy…

Người này nhìn gầy, nhưng dáng dấp lại khá thu hút.

Phượng Cẩn bước đến gần, nhìn xuống hắn từ trên cao, nhếch môi cười.

“Cảnh thế tử, ngươi cũng chỉ biết cầu xin mỗi câu này thôi sao? Ngươi đến kinh thành cũng đã mười mấy năm, từ khi nào thấy bổn cung khai ân?”

Cảnh Hàn Xuyên sắc mặt tái nhợt, trên mặt không còn chút máu.

“Thái Tử điện hạ, tuy Khương lão thái phó có lời nói quá khích, nhưng tất cả đều là vì dân chúng ven sông Lăng Hà. Bá tánh nơi đó chịu cảnh thương vong vô số, nếu điện hạ cứ tiếp tục thờ ơ, e rằng sẽ gây ra tai họa lớn!”

Nghe những lời này, Phượng Cẩn liền cười lớn.

Người này ý đồ định giảng đạo lý với một kẻ tâm thần sao?

Nhìn thì rất xinh đẹp thông minh, nhưng bên trong đầu toàn là nước a.

“Vậy bây giờ nên làm gì đây?”

Phượng Cẩn cúi người đến gần, đối diện với ánh mắt đầy ánh sáng của hắn, cười cười nói: “Bổn cung vừa mới hạ lệnh xử tử Khương Tịch, ngươi giờ cầu xin cũng vô dụng.”

“Ngươi!”

Sắc mặt Cảnh Hàn Xuyên chợt lạnh băng vô cùng.

Chỉ trong khoảnh khắc, hắn vung chưởng đánh thẳng về phía Phượng Cẩn.

Phản ứng của hắn đúng như Phượng Cẩn dự đoán.

Chỉ thấy Phượng Cẩn khẽ xoay người, lướt ra sau tránh đòn, nhân tiện đáp trả một chưởng.

Luồng nội lực mạnh mẽ đầy bạo ngược đánh bay Cảnh Hàn Xuyên ra xa, cố gắng gượng dậy nhưng vẫn phun ra một ngụm máu.

Cảnh Hàn Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt đầy hận ý và không cam lòng nhìn Phượng Cẩn.

Nhưng chưa kịp phản công, vài bóng đen đã từ trong bóng tối xông ra,  trực tiếp trói hắn lại.

Phượng Cẩn phủi nhẹ nếp áo, lắc đầu cười, “Cảnh thế tử, ngươi chẳng phải rất giỏi chịu đựng sao? Mới thế đã không nhịn được?”

Cảnh Hàn Xuyên gần như nghiến răng đáp: “Phượng Cẩn! Ngươi bạo ngược vô đạo, sát hại trung thần, sẽ có ngày ngươi cũng bị báo ứng, chết không có chỗ chôn!”

“Ồ?” Phượng Cẩn nhướng mày, bước lại gần, nắm lấy cằm hắn, đánh giá kỹ gương mặt này.

Không phủ nhận, Cảnh Hàn Xuyên thật sự có dung mạo tuyệt đẹp.

Lông mày dài, mắt phượng, ngũ quan tinh xảo đến nỗi có chút nữ tính, nhưng nhìn qua lại không có chút nào giống nữ tử.

Kiếp trước Phượng Cẩn từng là một tổng tài bá đạo, kim chủ ba ba, không thiếu vì tiểu thịt tươi vung tiền như rác, nhưng dung mạo tốt như thế này, kiếp trước hay kiếp này đều là lần đầu thấy.

Xinh đẹp đến vậy, nếu có thể huấn luyện phục tùng…

“Những lời này, sớm nói ra không phải tốt sao?”

Phượng Cẩn cười, nheo mắt nói: “Nếu đêm qua ngươi nói ra, có lẽ đã không cần phải quỳ cả đêm.”

Lưỡi đao của ám vệ đặt trên cổ trắng ngần của Cảnh Hàn Xuyên.

Hắn nhắm mắt lại, như đã chấp nhận số phận, nói: “Ngươi giết ta đi.”

Tiên sinh cả đời danh tiếng trong sạch, hai bàn tay trắng, vì dân sinh nơi Lăng Hà mà dốc lòng gián tấu.

Nhưng thế gian này, chung quy kẻ ác vẫn được đắc ý hơn.

Nghe vậy, Phượng Cẩn cười lạnh, “Muốn chết? Nếu ngươi dám chết, bổn cung liền mang theo ám vệ Đông Cung diệt chín tộc nhà Khương Tịch!”

“Ngươi!”

Đang nhắm mắt chờ chết, Cảnh Hàn Xuyên chợt mở mắt trừng lớn, “Thái Tử điện hạ, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Phượng Cẩn bình thản nói: “Đêm qua ngươi đã nói gì nhỉ? À, ngươi nói ngươi muốn hầu hạ bổn cung. Giờ bổn cung thành toàn cho ngươi, ngươi còn không vui sao?”

Cảnh Hàn Xuyên định nói lời trào phúng, nhưng nghĩ đến việc Phượng Cẩn dùng chín tộc Khương gia làm áp lực, lại nuốt lời vào trong.

“Đừng cứng đầu như vậy.”

Phượng Cẩn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt hắn, “Yên tâm, bổn cung thích ngươi, sẽ không lấy mạng ngươi.”

Nói xong, thấy hắn vẫn im lặng, Phượng Cẩn tốt tính nói: “Đêm qua ngoài trời lạnh lắm phải không? Đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục, nhân tiện dọn dẹp Tây Thiên Điện. Từ nay về sau, Cảnh thế tử trụ ở Tây điện.”

Tiếng nói vừa dứt, ở đây mọi người xung quanh nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Vừa rồi Cảnh thế tử còn mưu sát Thái Tử, kết quả ..... chỉ có vậy?

Nếu là trước kia, kẻ dám ra tay với Thái Tử hẳn đã bị xé xác từ lâu. Vậy mà Cảnh thế tử chỉ bị Thái Tử đánh một chưởng, còn được cho ở lại Đông Cung!

Chẳng lẽ Thái Tử đối với Cảnh thế tử là chân ái?

Cảnh Hàn Xuyên cúi đầu, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, không biết đang suy nghĩ gì, cứ thế bị người dẫn đi.

Phượng Cẩn đứng tại chỗ, tay giấu trong ống tay áo rộng, mỉm cười nhìn theo bóng hắn khuất dần.

Bên cạnh, thủ lĩnh Ám vệ - Ám Phong - do dự một lúc, rồi không nhịn được quỳ một gối trước mặt Phượng Cẩn, thấp giọng nói: “Thái Tử điện hạ, thuộc hạ cho rằng Hoài Nam Vương thế tử lòng dạ khó lường, hoàn toàn không có ý kính trọng ngài, không nên giữ lại trong Đông Cung.”

Nghe vậy, Phượng Cẩn liền bật cười.

“Ngay cả ngươi cũng nhìn ra điều này, bổn cung lại không nhìn ra sao?”

Đừng nói đến Cảnh Hàn Xuyên, Phượng Cẩn dám chắc cả triều đình văn võ đều chẳng có ai thật sự kính trọng nàng. Cùng lắm, bọn họ chỉ sợ hãi mà thôi.

Ám Phong nhíu mày, nói: “Thuộc hạ không hiểu.”

Phượng Cẩn hừ nhẹ một tiếng, nhưng sau đó lại lộ vẻ buồn phiền.

Nàng thở dài, “Quốc khố đã trống rỗng a. Sau khi xây đập Lăng Hà, Hộ Bộ trong vòng mấy năm tới không có khả năng chi trả. Bổn cung đang suy tính xem có thể lấy tiền từ đâu bù vào.”

Dù là cổ đại hay hiện đại, dù là quản lý tập đoàn hay làm Thái Tử của một quốc gia, không có tiền thì không thể nào sống vui vẻ hay dễ chịu được a.

Vừa rồi trên đường trở về, Phượng Cẩn đã nghĩ đến vấn đề cần chi cho việc xây đập Lăng Hà sau này.

Là một người thống trị trong thời phong kiến, cách nhanh nhất để có tiền là gì?

Đương nhiên là phải “hỏi thăm” nhà giàu rồi!

Hoài Nam là vùng đất khí hậu ôn hòa, đồng ruộng bao la, lúa có thể thu hoạch ba mùa trong năm, quả là nơi giàu có sung túc.

Nghĩ đến đó, Phượng Cẩn không khỏi cảm thấy nước miếng muốn chảy ra.

Là thân tín của Thái Tử, Ám Phong ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời của nàng, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút kinh ngạc.

Thái Tử điện hạ trước giờ không có tiền thì chỉ cần trực tiếp cướp là xong sao?

“Ý điện hạ là… tước bỏ phiên vương?”

“Đừng nói khó nghe như vậy.”

Phượng Cẩn bĩu môi, chậm rãi nói: “Ngươi nói xem, Hoài Nam Vương cũng đã cao tuổi rồi, không chừng ngày nào đó sẽ quy tiên. Cảnh Hàn Xuyên là thế tử của Hoài Nam Vương, đương nhiên sẽ nối nghiệp cha. Sao có thể nói là bổn cung muốn tước phiên được? Chúng ta đều là người trọng thể diện, xé rách mặt nhau chẳng phải khó coi sao?”

Ám Phong: “…”

Cảnh thế tử vừa bị Thái Tử điện hạ trấn áp, tương lai dù có thừa kế ngôi vị Hoài Nam Vương, vùng đất Hoài Nam này xem ra cũng sẽ rơi vào trong tay Thái Tử điện hạ.

Hơn nữa, việc lập hay phế thế tử của phiên vương phải được tấu lên triều đình. Trừ phi Hoài Nam Vương dám tạo phản, nếu không thì tuyệt đối không thể truyền ngôi cho con nối dõi khác.

Phượng Cẩn vừa đi về phía chính điện vừa phân phó Ám Phong: “Phải rồi, đợi khi Cảnh Hàn Xuyên thay đồ xong, bảo hắn đến gặp bổn cung.”

Dù gì cũng là mỹ nhân, vẫn cần phải bồi dưỡng tình cảm.

“Vâng, điện hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play