“Thỉnh Thái Tử điện hạ khai ân!”
Đêm khuya trong cửu trọng thâm cung, Thái Tử ngồi trong điện, giữa những tấm lụa đỏ trướng ấm.
Phượng Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, híp mắt nhìn nam tử quỳ gối cách đó không xa, không nói một lời.
Nam tử chỉ mặc một chiếc áo trong đơn bạc, tóc dài như sa tanh rối tung sau lưng.
Hắn hơi cúi đầu, sắc mặt mờ mịt không rõ.
Từ góc nhìn của Phượng Cẩn, chỉ thấy được đường cong thanh tú của cằm và chóp mũi hắn.
Dù không nhìn rõ diện mạo, nàng cũng biết đây là một nam nhân xinh đẹp, thanh lãnh.
Vừa rồi, nàng - một quản lý cấp cao trong công ty - đã xuyên không vào thân xác của Thái Tử Tây Chiếu, cùng tên cùng họ.
Từ trong trí nhớ hỗn loạn, nàng rút ra ba kết luận:
Thứ nhất, nguyên chủ Thái Tử này thực ra là nữ giả nam trang.
Thứ hai, nguyên chủ có tính bạo ngược, hại nước hại dân, thường xuyên nổi điên không lý do.
Quốc gia này, nếu để nàng tiếp tục, có lẽ sẽ không trụ được bao lâu.
Thứ ba, ký ức của nguyên chủ hỗn loạn và huyết tinh, chứng tỏ có vấn đề về tâm thần.
Nghĩ đến đây, Phượng Cẩn chỉ cảm thấy lạnh gáy.
Thái Tử của quốc gia này lại là một nữ giả nam trang mắc bệnh tâm thần!
Tình hình này cứ tiếp diễn nếu là không mất nước, cái tên Phượng Cẩn của nàng sẽ viết ngược.
Thấy Phượng Cẩn trầm mặc không nói, Cảnh Hàn Xuyên hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
“Chỉ cần Thái Tử điện hạ khai ân, tha cho Khương lão thái phó một mạng, thần... thần nguyện phụng dưỡng điện hạ!”
Phượng Cẩn: “……”
Chậc chậc chậc, nhìn xem đã ép buộc người ta đến mức này.
Đường đường một phiên vương thế tử mà lại phải cầu xin.
Phải biết, những ai từng dám cầu xin nguyên chủ vì chuyện này, hầu như không có kết cục tốt.
Nếu tâm trạng nguyên chủ tốt, có thể sẽ còn bị người nâng ra Thái Tử điện một cách nguyên vẹn.
Hơi xui xẻo một chút... liền tính được tốt nhất ngỗ tác khâu khâu vá vá, đến lúc hạ táng thi thể cũng không nhất định còn hình người .
Người trước mắt này có thể quyết định như vậy, cho thấy hắn sẵn sàng làm mọi thứ.
Nghĩ vậy, Phượng Cẩn hơi xoay tròng mắt, bất động thanh sắc nói: “Ngươi đi đến cửa, quỳ đến khi bổn cung vừa lòng, lại đến cùng bổn cung nói điều kiện.”
Nghe vậy, Cảnh Hàn Xuyên ngẩn người, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn vào mắt Phượng Cẩn, cuối cùng không dám nói thêm gì.
Phượng Cẩn cũng không thèm để ý, nàng chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại của mình nhất.
Nàng hiện tại là Thái Tử của một cái quốc gia phong kiến, điều này không thể chối cãi.
Lão hoàng đế không đáng tin cậy, chỉ mê đắm nữ sắc, gần như đã giao hết triều chính cho nguyên chủ tâm thần.
Nói cách khác, nàng xuyên không đến đây, là thực sự nắm quyền lực trong tay!
Tuyệt!
……
Phượng Cẩn ngủ dậy, đập vào mắt là màn giường màu vàng hơi đỏ và giá giường gỗ đàn với những họa tiết được chạm trỗ tinh xảo.
Sau một lúc hoảng hốt, nàng mới nhận ra sự thật.
Nàng đã thực sự xuyên không!
“Điện hạ, ngài tỉnh rồi……”
Một tiểu thái giám có dung mạo thanh tú, lo sợ bưng chậu nước ấm tiến vào. Khi thấy Phượng Cẩn đã mở mắt, hắn sợ đến mức run rẩy, khiến nước trong chậu chao đảo.
Thấy thế, Phượng Cẩn bĩu môi, xuống giường.
Nguyên chủ - Thái Tử này, cũng thật là làm người sợ quỷ ghét.
“Ân.”
Phượng Cẩn lên tiếng, “Thay quần áo.”
“Vâng, điện hạ.”
Tiểu thái giám cẩn thận tiến lại, giúp Phượng Cẩn thay bộ mãng bào màu vàng hơi đỏ mới tinh.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Cẩn đi ra khỏi Thái Tử điện, vừa nhìn đã thấy Cảnh Hàn Xuyên quỳ gối dưới thềm đá.
Mặc dù đã là cuối thu, nhưng thời tiết vẫn chưa vào đông.
Quỳ cả đêm như vậy, cũng chưa đến nỗi lạnh chết.
Cảnh Hàn Xuyên thấy Phượng Cẩn bước ra, lập tức lên tiếng.
“Xin Thái Tử điện hạ khai ân!”
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, tuy là nam nhân, nhưng lại có vẻ yếu ớt, giống như một mỹ nhân đáng thương cần được che chở.
Chỉ tiếc…
Phượng Cẩn từ trước đến nay không phải là người dễ đồng cảm.
Nguyên chủ là kẻ hư hỏng, có bệnh tâm thần, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc nghếch.
Nếu không, một kẻ ngu dốt, không thể khiến cả triều văn võ ngần ngại.
Phượng Cẩn rõ ràng biết, cả triều quan viên, hơn phân nửa đều muốn nàng chết, trong số đó có cả Cảnh Hàn Xuyên.
Cảnh Hàn Xuyên quỳ xuống, trán áp sát gạch cẩm thạch trắng trên mặt đất, cầu xin.
“Khương lão thái phó trung tâm vì nước, tuyệt đối không dám xúc phạm ý của Thái Tử điện hạ, xin điện hạ khai ân!”
Phượng Cẩn như đang suy nghĩ, “Ân, ngươi nói rất đúng. Tuy Khương Tịch chỉ vào mũi bổn cung mà mắng, nói như thể không nên động thủ đúng không?”
“Điện hạ……” Cảnh Hàn Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Bổn cung có bảo ngươi đứng dậy không?”
Phượng Cẩn đi đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống.
“Ngươi cứ ở đây mà quỳ, nếu bổn cung hạ triều trở về thấy ngươi dị chuyển… Bổn cung sẽ đem ngươi và Khương Tịch lột da róc xương, ngâm trong bình rượu!”
Nói xong, Phượng Cẩn không để ý đến phản ứng của Cảnh Hàn Xuyên, chậm rãi đi về phía kiệu liễn đã chuẩn bị sẵn.
Một đêm trôi qua, đủ để Phượng Cẩn thích nghi với thân phận này.
Nàng nhớ lại trước khi xuyên không, vừa mới xem xong bản kế hoạch phát minh sản phẩm mới nghiên cứu của công ty suốt đêm, lúc đứng dậy đã không còn ý thức.
Khi tỉnh lại, nàng đã trở thành Thái Tử Tây Chiếu, mang tiếng ác.
Mặc dù cái chết của nguyên chủ thật sự rất đột ngột, nhưng không thể phủ nhận điều đó rất có ý tứ.
Nếu sự việc cùng Cảnh Hàn Xuyên không liên quan, nàng không tin.
Phượng Cẩn cũng cảm thấy nguyên chủ đáng chết, liền tính bị ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng.
Nhưng không có cách nào, ai bảo nàng lại thay thế nguyên chủ thành Thái Tử chứ?
Quyết định đã được đưa ra.
Nếu nàng phải thương cảm cho những người này, thì ai sẽ thương cảm cho nàng?
Thái Tử chậm rãi rời khỏi Đông Cung, Cảnh Hàn Xuyên vẫn quỳ gối dưới thềm đá, không nói một lời.
Không lâu sau, trên không bắt đầu rơi tí tách tí tách những hạt mưa nhỏ.
Tiểu thái giám vừa hầu hạ Phượng Cẩn cầm ô đến bên người Cảnh Hàn Xuyên.
“Cảnh thế tử, ngài hà tất gì lại làm như vậy? Thái Tử điện hạ đã tự mình hạ chỉ vấn tội, ai có thể cứu được?”
Cảnh Hàn Xuyên chỉ khẽ nhấp môi, vẫn như cũ không nói lời nào.
Hắn từ nhỏ đã bị phụ vương đưa tới kinh thành làm con tin , nơi chốn cẩn thận.
Nếu không có Khương lão thái phó dạy dỗ, có lẽ hắn đã không tồn tại trên đời này.
Dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ được mạng sống của Khương lão thái phó.
Tiểu thái giám nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng tiếp tục nói: “Cảnh thế tử, khi điện hạ hạ triều trở về, ngài đừng nhắc đến Khương lão thái phó, trước tiên hãy bảo vệ bản thân mình đã.”
“Trong Đông Cung có người của Thái Tử, ngươi không cần lo cho ta.”
Nói xong, Cảnh Hàn Xuyên cúi đầu, hàng mi dài che khuất ánh mắt lạnh lùng.
“Thái Tử vô nhân tính, khiến dân chúng sống trong đau khổ, quốc không thành quốc, tất phải có người đứng ra vì người trong thiên hạ mà chết”
Hắn không có khát vọng lớn lao, người đời như thế nào không liên quan đến hắn cũng cùng hắn không quan hệ.
Nhưng nếu là tiên sinh giáo dưỡng hắn lớn lên vì thế mà chết, Cảnh Hàn Xuyên tình nguyện làm người hy sinh.