Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tiết Bùi lại nhớ đến chuyện xảy ra hồi hôm qua.
Nhớ về bức thư tràn đầy tâm tư của thiếu nữ kia.
Cùng với bóng lưng cô bỏ đi, tiếng cô nghẹn ngào.
Tâm trạng anh rối bời, cảm xúc buồn phiền.
7 giờ sáng là giờ đọc sách buổi sớm, Tiết Bùi đứng dưới lầu đợi mãi đến 6 giờ 40 mới lên lầu tìm Chu Y Y.
Cửa được mở ra từ bên trong, Tiết Bùi lễ phép chào hỏi: “Chào cô buổi sáng ạ, Y Y còn chưa dậy hả cô?”
Lần này đến lượt bà Ngô Tú Trân ngạc nhiên.
“Y Y đã đi từ lúc sáng sớm rồi, chẳng lẽ không đi với cháu à? Nó bảo là đi trực nhật gì đấy, có lẽ quên không nói với cháu chăng?”
Người con trai cau mày, trong khoảnh khắc ấy, dường như anh đang cố nghĩ điều gì đó, mặt đổi sắc.
Lòng anh có chợt thấy trống trải, rất lạ lẫm, lần đầu tiên Tiết Bùi mới trải qua cảm giác hụt hẫng như vậy, như thể đã lên lịch hẹn một chuyện nhưng bị hủy đột ngột, người đã nói sẽ đến cuối cùng lại không đến.
Hôm đó Tiết Bùi đi học muộn, 7:10 mới đến lớp.
Vì đi quá muộn, anh bị phạt đứng ở cửa lớp cùng với mấy học sinh cá biệt hay đi trễ, trông thật chói mắt, chẳng hòa hợp chút nào.
Thường ngày hiếm khi anh đi trễ, nên khiến không ít người ngó ra ngoài cửa nhìn.
Chu Y Y đọc bài mà lòng không yên, tự nhủ không được nhìn về phía đó, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được ý muốn trong nội tâm mình.
Cô hạ quyển sách đang cầm trong tay xuống, liếc ra cửa nhìn một cái.
Vừa nhìn ra là cô đã thấy hối hận ngay.
Vì hình như Tiết Bùi cũng đang nhìn cô.
Cô tức thì lấy sách che mặt mình lại, đêm qua cô khóc dữ quá nên bây giờ mắt vẫn còn sưng.
Chu Y Y không nhìn lại anh nữa, nhưng Tiết Bùi thì vẫn còn nhìn cô.
Lòng anh có chút kỳ lạ, chính anh cũng không rõ là vì sao.
Lúc này, thầy chủ nhiệm tình cờ đi ngang qua, thấy Tiết Bùi bị phạt đứng ngoài cửa thì còn ngạc nhiên.
Thầy chủ nhiệm Lý hỏi anh: “Sao em lại đứng đây?”
Tiết Bùi bình thản đáp: “Hôm nay em dậy trễ ạ.”
“Thỉnh thoảng ngủ quên một lần cũng không sao.” Chủ nhiệm Lý phẩy tay, “Vào lớp học lẹ đi, lần sau nhớ đừng đến muộn nữa.”
Tiết Bùi cứ thế mà được cho vào lớp, vài người khác đến muộn cũng nhờ vậy được tha cho, có thể quay lại lớp sớm.
Khi quay về chỗ ngồi, Tiết Bùi vẫn vòng qua bên phía cô trước, rồi mới về chỗ của mình, Chu Y Y cũng không hiểu tại sao lần nào anh cũng phải vòng một vòng lớn như thế, đúng là lãng phí thời gian.
Giữa giờ tiết thứ hai, cả lớp xuống sân tập thể dục buổi sáng.
Tập bài thể dục xong, Chu Y Y ra quầy bán đồ ăn vặt mua một chiếc bánh mì, định mang về lớp ăn.
Trên đường quay về, Tiết Bùi cũng đi theo, đi sánh vai bên cô.
“Sao hôm nay cậu không đợi tớ?” Anh hỏi.
Tiết Bùi cúi đầu nhìn cô, lúc này mới nhận ra mắt cô sưng lên.
Tối qua... cô đã khóc ư?
Nghĩ đến đây, trên mặt Tiết Bùi hiện lên vẻ mờ mịt.
Thấy mặt khốn đốn của mình bị phát hiện nên Chu Y Y càng bước lẹ làng hơn, chỉ muốn về lớp ngay.
Tiết Bùi vẫn hỏi: “Ngày mai mấy giờ cậu đi học?”
Chu Y Y siết chặt quai bịch nilon, nói bằng giọng buồn bực: “Sau này, cậu không cần đợi tớ nữa, chắc là ngày nào tớ cũng sẽ đi học sớm lắm.”
Tiết Bùi: “Vậy là mấy giờ?”
Cô không tin Tiết Bùi lại không nghe ra hàm ý trong lời nói của mình, Chu Y Y vốn không muốn nói huỵch toẹt ra, nhưng lúc này chỉ còn cách nói đúng sự thật.
“Hôm nay tớ đi học từ sớm để né mặt cậu đó.” Nói đến đây, cô dừng lại một lát, “Giống như tớ đã nói trong thư, nếu cậu không thích tớ, thì sau này tụi mình nên bớt gặp nhau lại đi.”
Tiết Bùi sững người tại chỗ.
Hôm qua, khi đọc thư cô để lại, anh lo nhất là sau khi anh từ chối cô, cô sẽ dần xa cách anh.
Giờ xem ra điều đó gần như không thể tránh khỏi.
Chiều tan học hôm đó, Chu Y Y đi cùng với đám Chu Thiến và Nhạc Thi Vân.
Chu Thiến còn thấy lạ.
“Hôm nay đổi tính không đi cùng với Tiết Bùi à?”
Giờ nhắc đến cái tên Tiết Bùi là Chu Y Y vẫn thấy gượng gạo.
“Không đâu, sau này tớ sẽ đi cùng các cậu, các cậu nhớ đợi tớ nhé.”
Nhạc Thi Vân hỏi: “Có chuyện gì à? Cãi nhau hả?”
“Xem là vậy đi.”
Cô không muốn nói thêm.
Chu Thiến tỏ ra không tin ra mặt, lập tức ngắt lời: “Theo tớ thấy, cá chắc là không đến mấy hôm nữa sẽ làm lành ngay thôi.”
Nhưng lần này Chu Thiến đã đoán sai, bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Chu Y Y cũng đi về cùng mấy cô ấy thật. Đôi khi gặp Tiết Bùi ở cổng trường, Tiết Bùi chào hỏi Chu Y Y nhưng Chủ Y Y chỉ đáp lại lạnh nhạt.
Chu Thiến quan sát hai người họ, chỉ thấy giữa cả hai như có mạch nước ngầm tuôn chảy, bầu không khí kỳ quặc.
****
Cuối tuần, Chu Y Y chỉ ru rú ở nhà, không đi đâu.
Mặc dù chuyện đó đã qua vài ngày, nhưng cảm xúc buồn bã không dễ dàng tan biến như thế.
Ở lớp trông thấy Tiết Bùi, mắt cô cay xè, như sắp rơi lệ.
Không nhìn thấy anh thì trong lòng lại dễ chịu hơn đôi chút.
Mấy ngày nay, cô nhạy cảm đến nỗi trông thấy gì cũng bật khóc được, lúc ấy là tám giờ tối, đài truyền hình đang chiếu bộ phim mẹ chồng nàng dâu máu chó yêu thích của Ngô Tú Trân, đúng lúc chiếu tới cảnh bà mẹ chồng bắt nạt cô con dâu đang mang thai, Chu Y Y xem một đỗi lại ngơ ngẩn, nghĩ đến gương mặt của Tiết Bùi, mắt cô dần đỏ hoe.
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, Chu Viễn Đình ngồi cạnh tròn xoe mắt nhìn.
“Chị, sao chị lại khóc?” Chu Viễn Đình thấy khó tin, hỏi: “Xem cái này mà chị cũng khóc được à?”
Ngô Tú Trân cũng quay qua, đưa cho cô trái táo vừa gọt xong, miệng hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng con khóc ghê thế?”
Ngô Tú Trân đổi kênh, chuyển sang chương trình tạp kỹ vui nhộn.
“Con không sao ạ, do mắt con hơi khó chịu thôi.”
Đợi Ngô Tú Trân đi khỏi, cô mới cầm gối ném vào người Chu Viễn Đình, bảo cậu nhóc im miệng.
…
Mối tình đơn phương chẳng đi đến đâu này, cô không kể cho ai nghe, chỉ lặng lẽ chôn giấu trong lòng.
Những cảm xúc chẳng có nơi nào trút bỏ, Chu Y Y bắt đầu chuyển sự chú ý vào những việc khác, chẳng hạn như học hành.
Cô nhờ Ngô Tú Trân đăng ký cho mình một lớp bổ túc Toán sau giờ học. Nền tảng Toán của cô quá yếu, trong khi tổng điểm đề thi giữa kỳ là 150 điểm, cô chỉ đạt 85 điểm, thiếu 5 điểm nữa mới đạt điểm trung bình.
Ngô Tú Trân thấy cô cuối cùng cũng chịu học hành nghiêm túc, còn khen cô vài câu.
Ai ngờ, hôm sau Ngô Tú Trân lại mời Tiết Bùi đến nhà.
Trong thư phòng chật hẹp, Chu Y Y ngồi trước bàn học, Tiết Bùi ngồi bên trái cô, trên tay cầm bài thi Toán trong kỳ thi tháng của cô.