Về đến nhà, tim cô vẫn không yên, đến hơi thở cũng rối loạn, Chu Viễn Đình gọi cô xuống ăn cơm tối mà cô cũng không có tâm trạng.
Bẵng đi một lát, cô kéo rèm cửa sổ mở he hé, từ cửa sổ nhìn xuống, cô thấy Tiết Bùi vẫn còn đứng dưới gốc cây đọc bức thư tình cô viết cho anh.
Vì cách quá xa nên cô không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, không biết là vui hay là bối rối.
Từ giờ trở đi, từng giây từng phút trôi qua bất chợt trở nên giày vò, Chu Y Y bật tivi nhưng chẳng nhìn vào chữ nào, bỏ một miếng snack khoai tây vào miệng mà cũng không biết vị nó ra sao.
Cô cứ mải đoán Tiết Bùi sẽ đáp lại thế nào.
Anh… có thích cô không?
Tiết Bùi không để cô phải đợi lâu, ăn tối xong, cô trở lại thư phòng làm bài tập tiếng Anh, chưa làm xong hết thì Tiết Bùi đã gõ cửa.
Anh đứng ở cửa, nói với cô: “Y Y, ra ngoài một lát.”
Chu Y Y khép quyển vở tiếng Anh lại.
“Ồ.”
Cô theo sau Tiết Bùi bước xuống lầu. Lúc này, trời đã tối dần, đèn đường trong tiểu khu cũng đã bật sáng, Tiết Bùi đi đến dưới ánh đèn thì dừng lại.
“Bức thư cậu viết cho tớ, tớ đọc xong rồi.”
Làn gió hè thoảng qua còn mang theo hương long não, Chu Y Y chớp mắt, trong lòng vừa mong chờ vừa thấp thỏm, ngước lên nhìn anh, hỏi: “Rồi sao?”
Giọng nói trong trẻo của người con trai trầm lắng hẳn, dường như anh cũng đã suy nghĩ rất lâu, thốt ra từng lời một cách hết sức thận trọng.
“Tớ vừa mới suy nghĩ một hồi, tớ cho là có thể cậu đã hiểu lầm tình cảm của tớ dành cho cậu, và cũng hiểu lầm về cả tình cảm của cậu dành cho tớ. Chắc là cậu đã lầm tưởng sự dựa dẫm của cậu dành cho tớ thành thích.” Nói tới đây, Tiết Bùi tạm dừng một lát, “Nhưng từ trước tới giờ tớ chỉ coi cậu như em gái, không có ý gì khác.”
Câu cuối khiến nét cười trên mặt Chu Y Y tắt lịm.
“Bây giờ tụi mình còn nhỏ, vẫn có những điều quan trọng đáng để tụi mình theo đuổi hơn. So với việc trở thành quan hệ trai gái, tớ thấy trạng thái hiện tại giữa tụi mình dễ chịu hơn, cậu nghĩ sao?”
Anh nói rất khéo, nhưng ai nghe cũng hiểu đó là một lời từ chối.
“Tớ không nhầm đâu, tớ cực kỳ chắc chắn là tớ thích cậu, tớ không thích cậu như người thân, mà là thích kiểu chỉ cần chạm vào tay cậu là tim tớ đập loạn cả lên. Có lẽ vì cậu tốt với tớ quá nên tớ mới nghĩ rằng cậu cũng có chút thích tớ.”
Trời đã tối hẳn, Tiết Bùi không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng có thể nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào.
Một lúc sau, cô lại làm bộ tỏ ra phóng khoáng, nói: “Nhưng không sao, thật ra tớ đã chuẩn bị tâm lý rồi, qua vài hôm chắc sẽ từ từ ổn thôi. Có lẽ biết rằng cậu không thích tớ cũng là một điều tốt, ít nhất sau này tớ sẽ không mơ mộng lung tung nữa.”
Những lúc anh nắm tay cô hay xoa đầu cô, cô sẽ không còn hiểu lầm nữa.
Nói xong, cô lại nhìn vòng tay handmade màu đen trên cổ tay anh, hỏi lí nhí: “Có thể trả lại cho tớ cái này được không?”
Tiết Bùi ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Thường chỉ những người có bạn gái mới đeo cái này thôi, cậu không thấy trong lớp mình chỉ có mấy bạn nam có bạn gái mới đeo à?”
Thực ra, về cái vòng tay handmade này, từ đầu cô không định bện cho Tiết Bùi, lần đó trong lớp cô đang có trào lưu làm dây chun buộc tóc, vòng tay cho bạn trai, hôm đó cô đến chơi ở nhà Chu Thiến, thấy Chu Thiến bện vòng nên cô cũng tiện tay làm một cái. Sau này Tiết Bùi trông thấy, tưởng cô làm cho mình nên cầm đi luôn.
Tiết Bùi đáp: “Tớ không ngại.”
“Nhưng mà, tớ thì không muốn tặng cho cậu nữa.” Chu Y Y tránh ánh mắt của anh, “Vả lại vốn dĩ có phải bện cho cậu đâu.”
Không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy cái vòng tay này là cô lại có cảm giác đặc biệt, đặc biệt chướng mắt.
Tim Tiết Bùi khẽ run lên, còn chưa kịp hỏi rõ ý nửa câu sau của cô là gì thì Chu Y Y đã đưa tay ra với anh.
Cái vòng tay kia trở về lần nữa, Chu Y Y cũng không còn lời nào khác để nói.
“Vậy tớ lên lầu đây.”
Tiết Bùi đứng trước hành lang, nhìn cô bước từng bước một lên cầu thang, tay anh còn nắm chặt bức thư màu hồng nhạt đó.
Không biết vì sao, lúc này đổi lại đến anh thấy hơi buồn bực trong lòng.
Việc này khác hẳn với suy nghĩ của anh.
*****
Chu Y Y lên lầu, trở về phòng, gục mặt lên bàn học khóc một trận.
Ban nãy cô cố dằn lại để không thất thố trước mặt Tiết Bùi, nhưng bây giờ khi đã đóng cửa phòng, nước mắt cô tuôn rơi không kiểm soát được, làm nhòe cả trang vở bài tập còn viết dang dở.
Hóa ra trong mắt anh, những hành động mà cô tưởng là mập mờ đó chỉ đơn giản là hành vi quan tâm bình thường với người thân.
Đêm hôm đó, Chu Y Y mất ngủ cả đêm.
Còn cách đó không đầy năm trăm mét, người con trai ở tòa nhà đối diện cũng trằn trọc suốt đêm.
Để tránh gặp Tiết Bùi, tờ mờ sáng hôm sau là Chu Y Y đã rời giường.
Ngay cả Ngô Tú Trân cũng giật mình, con bé này bình thường gọi mãi không chịu dậy, ngờ đâu hôm nay lại đổi nết, không cần bà kêu mà chưa đến sáu giờ đã ra khỏi giường.
Chu Y Y rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó lấy hai cái bánh bao bỏ vào túi bảo quản thực phẩm và cho vào cặp, đi giày chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn cô hấp tấp nên Ngô Tú Trân gọi cô lại: “Còn đến năm mươi phút nữa mới vào học mà, vội gì thế?”
Chu Y Y bịa đại: “Hôm nay con trực nhật nên phải đến sớm ạ.”
“Thế mà con không nói sớm, mẹ còn chưa đun sữa bò xong đây.”
“Không uống, không uống đâu ạ, mẹ, con đi nha.”
Nói xong, cô chạy vọt ra khỏi cửa, khi đi đến hành lang, cô vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ cô càu nhàu ở trong nhà.
Mười phút ngay sau khi cô đi, Tiết Bùi đứng dưới nhà cô đợi cô cùng đi học.
Bình thường cô hay ngủ nướng, mỗi ngày Tiết Bùi đều phải đợi đó mười mấy, hai chục phút cô mới xuống lầu.