Trong quyển bài tập tiếng Anh có kẹp một bức thư màu hồng nhạt, Chu Y Y lén lấy nó ra xem trong giờ giải lao.
Bức thư tình này cô đã viết xong từ một tuần trước, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để đưa cho Tiết Bùi.
Cô đã dày công soạn một bản nháp trước cho bức thư dài hơn một nghìn từ này rồi tỉ mỉ ghi lại từng chữ lên giấy thư, định bụng hôm sau sẽ đưa ngay cho Tiết Bùi, nhưng cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, và cứ thế đã qua một tuần.
Thật ra cũng không phải là không có dịp thích hợp, chẳng qua hễ cô lấy hết dũng khí xong, vừa thấy mặt Tiết Bùi là cô lại như trái cà tím héo queo bị đông cứng, luống cuống tìm cách đổi chủ đề.
Gượng thật mà.
Việc tỏ tình với Tiết Bùi, gượng gạo chết mất.
Chuông vào lớp đã reo, các bạn học đều lục tục trở về lớp. Khi Tiết Bùi từ ngoài bước vào, anh cố ý đi ngang qua chỗ cô ngồi, ná lại vài giây.
Chỗ ngồi của anh ở dãy thứ ba, rõ ràng anh có thể đi thẳng từ trước bục giảng về chỗ, nhưng lần nào cũng vòng qua chỗ cô rồi mới về chỗ mình.
Chu Y Y vẫn đang nhìn bức thư, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng của Tiết Bùi ngay trên đầu mình.
Anh hỏi cô: “Đang nhìn gì vậy?”
Chu Y Y giật mình, nhét vội cuốn bài tập vào ngăn bàn, ánh mắt tránh né, cách nói chuyện cũng thiếu tự nhiên.
“Có nhìn gì đâu.”
Tiết Bùi nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Thấy Tiết Bùi vẫn chưa đi, cô nhắc nhở: “Vào chỗ đi, thầy sắp vào rồi đấy.”
Tiết Bùi kéo dài âm cuối, nghe “À” một tiếng, rồi lấy thứ gì đó từ cái bịch ra đặt lên bàn cô.
“Vừa nãy xuống tầng tiện thể mua.”
Là ba cây kẹo mút màu hồng, phiên bản đặc biệt hợp tác với bộ anime thiếu nữ đang cực kỳ hot gần đây. Hôm qua tan học về nhà, cô có ghé qua tiệm tạp hóa định mua, nhưng bị Chu Viễn Đình cười trêu một trận nên cuối cùng không mua.
Chẳng biết làm sao mà Tiết Bùi biết được cô muốn thứ này.
Cô còn chưa kịp hỏi thì Tiết Bùi đã trở về chỗ ngồi rồi.
Kẹo đặt trên bàn chưa ăn mà lòng cô đã thấy ngọt lịm, ngay cả tiết Toán sắp học cũng bớt đáng ghét hơn hẳn.
Cô quay lại nhìn chỗ của Tiết Bùi, anh cũng đang nhìn cô, thiếu niên có nét mặt sáng sủa, mặc đồng phục, tươi cười với cô.
Tay phải của anh còn đeo vòng tay handmade màu đen do cô tiện tay bện trước đó.
Cô nghĩ, liệu có phải anh cũng thích cô đôi chút không?
Dù vậy, chiều hôm đó sau khi tan học về nhà, cô vẫn không đưa bức thư tình này cho Tiết Bùi.
Điều khiến cô quyết tâm đưa thư tình cho Tiết Bùi bắt nguồn từ một sự cố nhỏ.
Ngày hôm đó tổ trưởng đến thu bài tập tiếng Anh, cô không có ở lớp nên Chu Thiến nộp hộ cô.
Vừa đi vệ sinh xong ra ngoài là cô đã thấy Lý Trụ đứng ở hành lang, chuẩn bị đẩy cửa vào văn phòng giáo viên, trên tay cậu ta còn ôm một chồng sách bài tập tiếng Anh. Chu Y Y tái mặt, lập tức đi tới giữ lấy cái tay đang định gõ cửa của cậu ta.
“Uỷ viên ơi, khoan đã! Tớ vừa nhớ ra là tớ còn chưa làm hết bài tập trong sách, để tớ nộp sau nhé.”
Uỷ viên học tập thoáng do dự vài giây rồi nói: “Không sao đâu, cứ nộp đi, để lát nữa tớ nói đỡ cho cậu với cô Trâu là được.”
Chu Y Y nóng ruột đến đổ mồ hôi lạnh, may mà sách của cô nằm ở trên cùng, cô bất chấp ủy viên học tập có đồng ý hay không, tức tốc lấy cuốn của mình xuống.
“Xin lỗi cậu nha, tớ sẽ nộp lại vào tiết sau.”
Cô cầm quyển sách bài tập chạy vào lớp, lấy bức thư màu hồng kẹp bên trong ra.
Buổi sáng hôm đó quá hồi hộp, chỉ suýt chút nữa thôi là tiêu đời cô rồi.
Cũng chính lúc đó, cô mới nghĩ không thể trì hoãn thêm nữa.
Ngẩng đầu là một cây đao, cúi đầu cũng có cây đao khác.
Ngộ nhỡ bức thư này lại bị ai khác nhìn thấy, rồi bị lan truyền ra ngoài thì hậu quả thật khó mà lường.
Hôm nay tan học, Tiết Bùi chở cô về nhà bằng xe đạp, trên đường đi còn hỏi cô có lát nữa có muốn tới nhà anh ăn cơm hay không. Nhưng cô vốn không đặt tâm trí vào lời anh nói, chỉ trả lời một cách lơ đễnh.
Về đến cổng khu nhà, đứng dưới tán cây long não ấy, cô đưa tay khẽ kéo vạt áo của Tiết Bùi.
Tiết Bùi không rõ lý do, quay đầu nhìn cô.
Đến lúc này, những lời chuẩn bị sẵn không thể thốt ra nổi dù chỉ một câu, đầu óc như bị phủ kín bởi một lớp xi măng, cô dúi vào tay Tiết Bùi bức thư màu hồng nhạt sắp ướt mồ hôi bị mình cầm trong tay nãy giờ, ấp úng nói: “Cho cậu nè.”
“Hửm? Gì thế?”
Tiết Bùi nghi hoặc, cúi đầu nhìn bức thư trong tay mình.
Mặt Chu Y Y đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu, chưa kịp để Tiết Bùi mở xem là cô đã lẹ chân chạy khỏi hiện trường.