Trời đêm lạnh lẽo, gió tuyết như tơ dệt xé vụn.
Úc Thanh Ngô mở những bức thư do tiên sinh của mình là Ổ Khánh Xuyên gửi đến trạm dịch.
Đều là thư nhà. Một bức viết đã mua nhà cho hắn ở Lạc Dương, chỉ đợi hắn đến ở. Một bức viết gần đây ông làm được mấy bài thơ hay, nhưng luôn cảm thấy có vài vần thơ chưa được hay lắm. Bức gần đây nhất thậm chí còn phàn nàn đã ăn hết các món ăn Thục Châu ở Lạc Dương nhưng không tìm được món nào chuẩn vị.
Tiên sinh viết rất nhiều điều linh tinh vụn vặt, nghĩ đến đâu viết đến đó, lại còn gấp rút gửi đến đây, đủ thấy tiên sinh thực sự nhớ hắn rất nhiều.
Úc Thanh Ngô vui mừng trong lòng, cẩn thận gấp lá thư lại, cất vào trong tay áo, rồi bắt đầu cầm bút viết nhật ký.
Hắn từ sáu tuổi đã có thói quen viết nhật ký, nhiều năm như vậy vẫn luôn kiên trì, hiếm khi bỏ sót. Nhưng chuyện lúc còn trẻ còn có thể thẳng thắn viết vào nhật ký, sau khi làm quan, lại không thể viết thật như vậy được nữa.
Hắn bèn giấu đi những chuyện không tiện nói rõ, không viết diễn biến, chỉ ghi lại một hai câu cảm thán.
Hôm nay cũng như thế, hắn ghi lại đơn giản đường bị tuyết lớn chặn lối, đi lại khó khăn, thức ăn trên đường cũng đắt đỏ. Còn chuyện xảy ra ở trạm dịch thì không ghi chi tiết, chỉ để một câu ngắn ngủi trên giấy: “Đến trạm dịch, vô duyên vô cớ bị một con chó sủa inh ỏi, thật là xui xẻo.”
Nghĩ nghĩ một lúc, lại nhớ đến Lan cô nương luôn trầm mặc bên cạnh Lan Tam Cẩu, hắn lại tiếp tục viết: “Giai nhân cùng cẩu, thật không giống nhau.”
Dù ban đầu ánh mắt nàng nhìn hắn có phần kỳ quái, về sau vẫn luôn cúi đầu rũ mi. Nhưng hắn nhìn ra được nàng không hề tỏ ra khinh thường hay chán ghét hắn.
Nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ đó, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu ra ý vị gì, chỉ đành tạm đặt bút xuống, đi đi lại lại trong phòng, suy tính những việc mình cần làm khi đến Lạc Dương, đến khi hoàn hồn lại thì đã là giờ Dần, trời đã gần sáng.
Hắn cởi y phục lên giường, vừa nhắm mắt lại thì đột nhiên như nghĩ được điều gì, vội bò dậy mài mực, suy nghĩ rồi tiếp tục cầm bút viết: “Dưới hành lang sơ ngộ, dường như nàng cho rằng ta là cố nhân.”
Nhưng hắn thực sự không quen biết nàng. Hay là từng gặp rồi mà quên mất?
Có lẽ là không. Lan cô nương có đôi mắt rất đẹp, mày kiếm anh khí, mang theo khí chất mạnh mẽ, thậm chí ẩn chứa chút sát khí. Nếu từng gặp qua, chắc chắn hắn sẽ không quên.
Vậy thì thôi không nghĩ nữa, hắn xưa nay không phải là người thích truy cứu tận gốc.
Viết xong như vậy, mới cảm thấy thoải mái, mới cảm thấy mình đã hoàn thành xong việc của một ngày. Sau đó vừa chạm giường là ngủ, ngủ một giấc đến sáng.
Tuyết cuối cùng cũng ngừng, khắp nơi trắng xóa tĩnh lặng.
Khi Úc Thanh Ngô xuống lầu, Lan tam thiếu gia đang thúc giục quản sự trạm dịch dẫn người dọn dẹp tuyết đọng. Quản sự cúi đầu khom lưng nghe lệnh, lại lén liếc mắt bực bội, chẳng may bị Úc Thanh Ngô nhìn thấy.
Quản sự liền lộ ra vẻ mặt xin tha thứ, Úc Thanh Ngô chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu, quản sự lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lan tam thiếu gia nhìn thấy Úc Thanh Ngô, sắc mặt lập tức lộ vẻ khó chịu. Úc Thanh Ngô cùng hắn chào hỏi, nhưng hắn chỉ ậm ừ qua loa rồi quay người đi thẳng.
Hắn xách hộp cơm đi cùng Lan Sơn Quân dùng bữa sáng, mắng một tiếng: “Một đám sâu mọt trong trạm dịch, ngay cả một con đường cũng không quét sạch được, nếu không nghiêm khắc một chút, chẳng phải sẽ coi chúng ta như đồ trang trí sao.”
Tiện đà nói đến Úc Thanh Ngô, như muốn giải thích cho những lời khó nghe của mình hôm qua, không chờ được mà tự bào chữa: “Hắn nổi danh từ khi còn trẻ, lại được Ổ các lão dốc hết tâm huyết dạy dỗ, 16 tuổi đã trúng Thám Hoa, năm đó còn nổi bật hơn cả Trạng Nguyên lang. Thế nên hắn thật sự rất kiêu căng, cả ngày chẳng xem ai ra gì, còn từng đánh nhau với đại thiếu gia nhà Bác Viễn hầu.”
Nói đến đây, càng thêm khinh miệt: “Này cũng chẳng có gì lạ, Thục Châu man di nhiều, quả thực là không thể giáo hóa nổi”
Lan Sơn Quân ăn xong một cái bánh bao thịt, nghe thấy mấy chữ “Thục Châu man di không thể giáo hóa,” đột nhiên hiểu ra vì sao năm xưa nàng không thể hòa thuận với vị tam ca này.
Nghĩ lại, khi đó nghe được những lời như vậy nàng hẳn là khó chịu vô cùng, kiểu gì cũng phải khắc ghi trong lòng, chờ một ngày có dịp sẽ mắng lại hắn mới hả dạ. Nhưng khi đó còn trẻ, mới đến Lạc Dương, tự mình lo lắng, sợ rằng mắng lại sẽ bị hắn trách phạt, cho nên đêm khuya khó ngủ.
Vừa hả giận lại vừa không hả giận.
Hai năm ở Trấn Quốc Công phủ nàng đều như vậy.
Thật sự rất khó chịu. Năm đó nàng hẳn đã từng ghét cái tính ngoài lạnh trong nóng của mình như thế. Nhưng bây giờ đã bị mài mòn góc cạnh, ngay cả sự cứng đầu cũng nhuốm màu dịu dàng, ngược lại cảm thấy bản thân trước kia thật sống động.
Thế thì có gì sai đâu? Suy cho cùng, nàng lấy thân phận hèn mọn mà bước vào nhà phú quý, có thể cư xử như ngày ấy đã là rất không tồi.
Ít nhất về lời nói, nàng chưa từng chịu thiệt.
Hiện tại thì càng không có gì phải lo lắng.
Lan Sơn Quân khẽ cười, nhấc lên một cái bánh bao thịt, bình tĩnh nói: “Muội thấy chàng cũng không kiêu ngạo lắm.”
Lan tam thiếu gia nhíu mày: “Sao lại không kiêu ngạo?”
Lan Sơn Quân nói: “Hôm qua tam ca không khách khí với chàng, chàng có từng buông lời vô lễ hay động tay động chân không?”
Lan tam thiếu gia lộ vẻ đắc ý: “Chúng ta là người Trấn Quốc Công phủ, hắn dù ỷ thế Ổ các lão cũng không dám làm càn trước mặt ta.”
Hắn nói với giọng điệu oan ức: “Muội muội, ta không thích hắn, một là vì bản tính hắn không tốt, tiểu nhân đắc chí, hai là vì đại bá phụ và nhị bá phụ của chúng ta đều mất ở Thục Châu, tổ phụ và phụ thân cũng vì vậy mà gặp họa, hơn mười năm khổ sở tu hành, hiếm khi về nhà.”
“Nhà chúng ta cùng Thục Châu, có thể nói là huyết hải thâm thù.”
“Bởi vậy ta không thích Úc Thanh Ngô, thật sự về tình cảm có thể tha thứ.”
Nói như vậy, vô tình thốt ra vài câu không đúng mực cũng không tính là gì.
Hắn thao thao bất tuyệt, nhưng thật ra lại cảm thấy ủy khuất. Cuối cùng, Lan Sơn Quân không nhịn được mà nhắc nhở hắn một việc: “Nhưng tam ca, ta cũng là người Thục Châu.”
Lan tam thiếu gia ngẩn ra, lập tức sửa lời: “Muội không phải là người Thục Châu, muội là người Lạc Dương.”
Lan Sơn Quân: “Nhưng ta sinh ra và lớn lên ở Thục Châu, ta cùng tam ca đều có sự chán ghét đối với hai chữ Thục Châu, thật sự là khăng khăng như nhau.”
Lan tam thiếu gia còn tưởng rằng nàng sợ mình sẽ có thành kiến với nàng, nên vội vàng nói: “Muội là muội muội của ta, ta sao có thể đối xử không tốt với ngươi?”
Hắn an ủi nói: “ Tiếng Lạc Dương dễ học, chưa đến nửa năm, muội liền có thể sửa đổi khẩu âm của mình.”
Lan Sơn Quân nghe vậy thì bật cười: “Nếu ta không muốn sửa thì sao?”
Lan tam thiếu gia nghe thấy liền nhíu mày: “Cái gì?”
Lan Sơn Quân: “Nếu như ta không muốn sửa thì sao?”
Nàng không phải nói “Giọng quê khó mà sửa đổi,” cũng không nói “Sợ rằng không sửa được hoàn toàn mà vẫn còn âm Thục,” mà là thẳng thắn nói không muốn sửa.
Nghe vậy, ánh mắt của Lan tam thiếu gia đều nhăn lại thành một đoàn: “Sao lại không thay đổi?”
Lan Sơn Quân buông đũa, ngồi nghiêm chỉnh: “Bởi vì ta thích giọng Thục âm này, không muốn thay đổi.”
Học chữ nghĩa không giống như việc sửa âm, từ nhỏ nàng đã học âm rất chậm, luôn nói không rõ ràng. Năm tuổi, nàng còn luôn gọi sư phụ là “Sư hổ”.
Lão hòa thượng thực sự rất phiền lòng, từng chút từng chút một sửa lại cho nàng: “Sơn Quân, mặc dù ta đặt tên cho ngươi là Hổ, nhưng ngươi không nên dùng như vậy.”
Sau này, khi nàng đã học rõ chữ, lại muốn học Thục âm.
Giọng Thục Châu của nàng lúc đầu cũng không chuẩn. Lão hòa thượng không phải là người Thục Châu, nghe nói lúc mới bắt đầu cũng không học cách nói Thục Châu, còn đắc ý nói với nàng: “Người ngoài đến cũng có thể niệm kinh, hóa duyên nhiều tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn.”
Lại sau đó, ông nói: “Tiểu Sơn Quân à, ta già rồi, sắp chết, không nói tiếng Thục Châu cũng không sao, nhưng ngươi không thể như vậy. Ngươi phải học cách nói của họ, như vậy mới không bị họ khi dễ.”
Vậy là lão hòa thượng đi vào thôn học, học xong rồi trở về dạy nàng, từng chút từng chút, cuối cùng làm nàng trở thành một người Thục Châu chính hiệu, nói một cách chuẩn xác giọng điệu Thục Châu.
Nhưng việc dụng tâm mà học nói như vậy, khi tới Trấn Quốc Công phủ, lại thành ra sai lầm. Tất cả mọi người đều muốn nàng sửa đổi, cho dù nàng có nói tiếng phổ thông, chỉ cần mang theo âm Thục Châu họ sẽ liền không hài lòng.
Họ đều nói: “Đại bá phụ và nhị bá phụ ngươi chết ở Thục Châu, ngươi mang âm Thục, không phải đang chọc tức tổ mẫu sao?”
Lan Sơn Quân không hiểu: “Vậy thì ta không đến bên tổ mẫu là được.”
Nhưng vẫn không được. Mẫu thân từng khuyên nhủ: “Con phải thay đổi, người nha chúng ta, làm sao có thể nói giọng Thục Châu. Chỉ cần con muốn sửa, nhất định có thể sửa được.”
Càng như vậy, nàng lại càng cứng đầu. Đừng nói giọng quê khó sửa, ngay cả khi có thể hoàn toàn sửa lại, nàng cũng không muốn.
Nàng liền ngẩng đầu, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Mẫu thân đừng nói nữa, ta quỳ là được!”
Bất quá trước đó nàng cứng đầu không muốn hoàn toàn sửa đổi, nhưng thực ra nàng cũng không hiểu lý do vì sao. Giờ đây tuổi tác lớn hơn, nàng lại có thể nói rõ ràng, biết lý do mình quỳ hai năm qua là gì.
Nàng tự biện minh một câu: “Đây là do sư phụ của ta từng câu từng chữ chỉ dạy, từng giúp cuộc sống của ta dễ dàng hơn rất nhiều. Ta không muốn sửa, ta muốn tận hiếu, cũng muốn giữ lại bản ngã của chính mình.”
Lan tam thiếu gia có lẽ không ngờ nàng sẽ nói như vậy, có chút ngạc nhiên, không cẩn thận làm rơi bánh bao trong tay xuống đất: “Cái gì?”
Lan Sơn Quân cười cười, không nói nữa. Nàng biết hắn đã nghe rõ.
Lan tam thiếu gia mày nhăn đến mức có thể kẹp chặt một cái bánh bao thịt. Hắn muốn nói hai câu về quy củ trong nhà không dung Thục âm, càng không thể để nàng giữ cá tính. Nhưng cố kỵ tình nghĩa huynh muội, hắn cũng không thể trực tiếp phản bác nàng về hiếu đạo và bản ngã, lập tức đứng phắt dậy nói: “Cái này… Chờ về nhà rồi nói sau, ta đi cho ngựa ăn.”
Trong lòng hắn vẫn còn nghẹn một chút buồn, chính là cảm thấy tính tình muội muội này so với các tỷ muội trong nhà thật sự khác biệt rất lớn , chờ trở về nhà, chắc chắn sẽ có một phen náo loạn.
Đến lúc đó, đành phải nhờ mẫu thân dạy bảo nàng thật tốt.
Hắn đi gấp, vừa lúc va phải một người hầu đang vội vàng bưng bát mì lại đây, liền mắng: “Đồ ngu xuẩn, ta mà ngươi cũng dám đâm vào!”
Người hầu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, một bên xin tha dập đầu, chờ đến khi người nổi giận bỏ đi, lúc này mới dám bưng mì vào trong. Vừa ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lan cô nương đang nhặt bánh bao trên đất, chẳng ngại ai trông thấy, liền trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Hắn mở to hai mắt nhìn, đặt bát mì xuống, quay về nhỏ giọng với quản sự: “Quái lạ, hai huynh muội này khác nhau thật lớn, một người thì chẳng ra gì, một người thì ăn uống không kiêng nể.”
…
Ngày thứ hai, trời cuối cùng cũng sáng, tuyết đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lan tam thiếu gia vì hôm qua không thoải mái, có phần không tự nhiên nói với Lan Sơn Quân: “Chúng ta nhanh chóng trở về thôi.”
Lan Sơn Quân lại như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, mỉm cười nói: “Được.”
Lúc này, nét mặt của Lan tam thiếu gia mới có vẻ dễ chịu hơn một chút.
Hắn cưỡi ngựa, bên cạnh là xe ngựa của Lan Sơn Quân, phía sau có mấy người hầu theo sau, cũng không mang hành lý gì, rất nhẹ nhàng. Dịch thừa cung cung kính kính bước ra tiễn họ. Lan tam thiếu gia thật sự rất hài lòng thái độ của bọn họ, không nhịn được hỏi: “Úc đại nhân đâu?”
Dịch thừa đáp: “Úc đại nhân còn ở bên trong trạm dịch.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy một người dẫn ngựa ra, cách họ mấy trượng.
Trên đất tuyết trắng tinh, người nọ mặc một thân y phục đơn giản mộc mạc, tay cầm một con ngựa khỏe mạnh, cũng đang nhìn về phía họ.
Lan tam thiếu gia chép miệng, Lan Sơn Quân lại đột nhiên nhớ đến trong trong nhật ký chàng có viết: Năm Nguyên Thú thứ 34, lúc đó ta bảy tuổi, gặp được Ổ tiên sinh, được tặng một con ngựa nhỏ. Tiên sinh dạy: “Cẩu lợi xã tắc, tử sinh lấy chi.” Ta ghi nhớ lời này, sợ quên đi, cố ghi nhớ từng ngày một.
“Cẩu lợi xã tắc, tử sinh lấy chi.”
Mà năm Nguyên Thú thứ 57, đầu của chàng bị chính tiên sinh của mình chém đứt, nàng cũng đã từng chứng kiến con ngựa trong tay chàng đã già đi xông vào đoạn đầu đài, muốn đưa thi thể chàng ra, cuối cùng cũng không thể, nó hai mắt rưng rưng rên rỉ đâm vào cột đá trói nửa người chàng mà chết.
Lan Sơn Quân cảm thán một tiếng, bỗng nhiên sinh ra đồng cảm như chính mình cũng bị thương tổn, rồi sau đó cách mênh mông tuyết trắng, nàng hơi cúi người hành lễ với hắn.
Bất luận chuyện cũ năm xưa thế nào, nàng đã từng dựa vào những dòng bút ký đẹp đẽ của chàng để vượt qua, một ngày lại một ngày.
Hôm nay tương phùng, trở về Lạc Dương, mong quân bình an.