Lan Tam nghe vậy bật cười, dịu dàng an ủi: “Muội tuổi còn trẻ sao lại mang cảm giác của người thất bại như thế? Cứ chờ đi, đông qua xuân tới, đến lúc đó ta sẽ dẫn muội ra ngoài du ngoạn, muốn thưởng hoa nào mà không được?”

Ngừng lại một chút, tò mò hỏi: “Muội biết chữ à? Có thích thơ văn không?”

Lan Sơn Quân lắc đầu, “Biết chữ, nhưng chưa từng đọc thơ văn, nói thích thì không đúng.”

Nàng học chữ từ lão hòa thượng, nhưng ông chỉ dạy được vài chữ rồi cũng không dạy tiếp. May mà nàng có trí nhớ tốt, lại ham học, sư già không dạy nữa thì nàng tự mình hóa duyên xin một cuốn “Tam Tự Kinh” về đọc. Đọc không hiểu, nàng liền đi theo sau lão hòa thượng để hỏi.

Lão hòa thượng lúc nào cũng bất đắc dĩ quay lại: “Sơn Quân, ngươi chỉ cần biết giết heo là đủ rồi, học đọc sách viết chữ để làm gì?”

Lan Sơn Quân bướng bỉnh đáp: “Nhưng mà sư phụ, nếu người không muốn con học đọc học viết, sao lại dạy con viết tên của chính mình?”

Khi biết cách viết tên mình, nàng cảm thấy học chữ thật vui, đương nhiên muốn học thêm nữa.

Nàng vốn không phải là người dễ dàng nghe lời, đã quyết học là phải học cho bằng được: “Dù người không dạy con, con cũng sẽ tự mình tìm cách học chữ.”

Dù bị nàng “uy hiếp” như thế, lão hòa thượng vẫn không chịu dạy nàng, mặc kệ để nàng tự mày mò đâm đầu vào khó khăn, chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng rồi thở dài: “Sơn Quân, ngươi không hiểu, ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.”

Cho đến tận hôm nay, Lan Sơn Quân vẫn không hiểu ý tứ trong lời của lão hòa thượng năm xưa. Nhưng tuổi tác ngày càng tăng, lòng nàng đã dần trở nên tĩnh lặng hơn khi trải qua muôn vàn gian truân, bất chợt nhận ra sự bất đắc dĩ và mâu thuẫn trong lòng lão hòa thượng khi ông nói những lời đó.

Có vẻ như ông hy vọng nàng sẽ học được nhiều hơn, nhưng lại lo sợ nàng thực sự học thành tài. Vì vậy, mọi thứ ông dạy nàng đều chỉ dừng lại ở mức độ cơ bản.

Nhưng ông lại đặc biệt muốn nàng học đao. Ông nói: “Khi trong tay con có một thanh đao, con sẽ không còn sợ hãi gì nữa.”

Khi ông qua đời, ông để lại cho nàng thanh đao ngắn mà ông đã sử dụng suốt nhiều năm: “Coi như ta vẫn luôn bên cạnh con.”

Nghĩ đến đây, lòng Lan Sơn Quân chua xót—sư phụ ơi, người không biết, trong những ngày tháng cuối cùng ấy, ta thực sự đã nắm chặt thanh đao này.

Ta đã phải cố gắng bao nhiêu để kiềm chế bản thân không dùng nó cắt đứt cổ tay mình.

Những ký ức xưa cũ luôn khiến lòng người nặng trĩu. Lan Sơn Quân cúi đầu, từ từ thở ra một hơi nặng nề, nói: “Tam ca, đợi tuyết ngừng rơi, chúng ta lên đường nhé?”

Nàng nóng lòng muốn đến Lạc Dương điều tra sự thật.

Lan Tam thiếu gia thì lại là người thích tìm hiểu mọi chuyện đến cùng, trước tiên nói: “Ta cũng rất nóng lòng muốn trở về, nhưng trời quái quỷ này, không biết bao giờ tuyết mới ngừng .”

Sau đó ngay lập tức hỏi: “Muội học chữ với ai vậy?”

Lan Sơn Quân đáp: “Với sư phụ của ta.”

Lan Tam thiếu gia lộ ra vẻ kính nể: “Là vị hòa thượng đã nuôi dưỡng muội sao? Ông ấy biết chữ à?”

Bất quá hắn lại nghĩ, dù là chùa miếu hoang vắng, hòa thượng biết chữ cũng không phải chuyện gì lạ, nếu không thì làm sao tụng kinh niệm Phật được chứ? Nên không đợi Lan Sơn Quân lên tiếng, hắn liền tiếp tục nói: “Gia đình chúng ta đều cảm kích ông. Nếu không nhờ ông nuôi lớn ngươi, những năm tháng binh hoàng mã loạn… aizz!”

Nói đến đây, hắn lại không nhịn được mà cảm thán: “Năm đó, Thục Châu xảy ra bạo loạn, triều đình đã phái quân đội đến trấn áp. Tổ phụ nhận lệnh trong lúc nguy cấp, dẫn theo đại bá phụ và nhị bá phụ đến Thục Châu, kết quả là đại bại, hai vị bá phụ tử trận sa trường, tổ phụ cũng bị trọng thương trong trận chiến đó, chân và lưng đều bị thương nặng, không thể tiếp tục chiến đấu, bệ hạ liền phái phụ thân đến tiếp ứng.”

Lúc đó thực sự rất mạo hiểm. Bởi vì bại trận liên tiếp, triều đình đã có chút lời ra tiếng vào với Trấn quốc công phủ, muốn thay đổi chủ soái. Nhưng phụ thân từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bệ hạ, nói về binh thư rất rành mạch, bệ hạ tin tưởng phụ thân vẫn quyết định phái ông đi. Phụ thân để thể hiện quyết tâm, đã mang theo gia quyến theo quân, thề rằng không phá Thục Châu thì sẽ không trở về triều.

Nhưng cuối cùng Thục Châu bị phá, gia đình cũng chịu tổn thất nặng nề, thậm chí muội muội của hắn cũng đã “chết” trong chiến loạn.

“Mẫu thân nói, bà vừa sinh muội ra được một tháng, thì Thục Châu đột nhiên xảy ra bạo loạn. Trong lúc hỗn loạn, bà đã để nhũ mẫu và thị vệ đưa muội đi trước, mong có một con đường sống.”

Khi chiến sự dừng lại, phụ mẫu hắn dựa vào bộ quần áo mà muội muội mặc lúc đi tìm được thi thể của một đứa trẻ, sau đó tìm thấy xác của nhũ mẫu và thị vệ, nên cứ ngỡ mọi người đều đã chết, đau buồn khôn xiết.

“Cho đến tháng chín năm nay, trong tiệm cầm đồ của chúng ta bỗng có một thiếu niên mang đến một chiếc vòng vàng. Chưởng quầy tiệm cầm đồ lại chính là người đi theo hầu hạ mẫu thân từ khi người còn là tiểu thư khuê các, nhận ra chiếc vòng vàng đó chính là lễ vật đầy tháng mà năm xưa mẫu thân đặc biệt cho người làm riêng cho muội, nên đã để tâm, từ đó mới tra ra được chân tướng năm xưa.”

Hóa ra, sau khi nhũ mẫu ôm nàng chạy trốn, sợ bị người ta phát hiện, nên trên đường đã hoán đổi quần áo của muội muội với một thi thể. Sau này, nhũ mẫu trúng tên mà chết, muội muội lại không việc gì, vẫn được giấu trong vòng tay của bà.

Lan Tam thiếu gia nói: “Phụ mẫu của đứa trẻ đã chết đó tìm đến, thấy quần áo trên người muội, cứ tưởng là con gái của họ, liền vội vàng ôm chạy ra khỏi thành đến Hoài Lăng. Khi mọi chuyện ổn định hơn, họ mới phát hiện ra muội không phải là con gái họ, vì tay muội đeo chiếc vòng vàng. Họ nhận ra đã ôm nhầm người, nên lấy chiếc vòng vàng rồi để muội lại trước cửa chùa, đợi hòa thượng nhặt về mới rời đi.”

Chiếc vòng vàng họ cũng không bán. Thiếu niên kia nói: “Trong những năm tháng đó, chúng ta không nuôi nổi thêm người, cha mẹ lấy đi chiếc vòng vàng, coi như là thấy của nổi lòng tham. Nhưng chúng ta không thẹn với lòng, dù sao cũng đã ôm nàng ấy chạy trốn suốt một đoạn đường dài, dù có nguy hiểm cũng chưa từng bỏ rơi. Còn muội muội ruột của ta, ngay cả thi thể cũng không thể tìm về được.”

Lần này hắn đến Lạc Dương là chuẩn bị làm chút việc kinh doanh, kết quả việc làm ăn không thuận lợi, trở thành kẻ trắng tay, nên mới nghĩ đến việc cầm chiếc vòng vàng.

Gia đình Trấn Quốc Công cũng không gây khó dễ cho hắn, còn đưa hắn đi tế bái “muội muội.” Sau đó để Lan Tam thiếu gia lập tức lên đường đến Hòai Lăng đón người về.

Lan Tam Thiếu Gia: “Khi biết muội còn sống, tổ phụ và phụ thân đều đã trở về nhà để bái tế tổ tiên, cảm tạ họ đã bảo hộ con cháu.”

Hắn nói đến đây, ánh mắt hơi ảm đạm: “Năm đó sau khi hồi triều, tuy chiến sự đã thắng lợi, nhưng tổn thất nặng nề, đồng đội đều hy sinh, tổ phụ lại mất đi hai người con trai, nhìn thấu hồng trần, nên đã quyết định đi tu hành. Phụ thân hiếu thuận, cũng đi theo tổ phụ, đã hơn mười năm không ở nhà. Bây giờ, là tứ thúc đang quản lý gia tộc.”

Lão Trấn Quốc Công có tổng cộng bốn người con trai, hai người đã chết, một người khác thì đi theo con đường tu đạo, chỉ còn lại đứa con út không quá thông minh chống đỡ gia đình, vì vậy Trấn Quốc Công phủ tuy vẫn là quốc công phủ, nhưng so với mười mấy năm trước đã khác một trời một vực, đã mất đi quyền thế.

Lan Sơn Quân nghe vậy không lên tiếng. Năm xưa nàng cũng từng được nghe nói về lý do tổ phụ và phụ thân đi tu hành. Nhưng sau khi lớn lên một chút, không cần người khác nói nàng cũng có thể đoán được chân tướng đằng sau: Hai cha con chỉ giỏi lý luận suông, năng lực không đủ, dẫn đến quá nhiều người chết, bệ hạ cũng không thể bảo vệ họ được nữa, cho nên mới phải lên núi ẩn cư.

Nàng cũng biết, bởi vì trận chiến này, những học trò đến từ Thục Châu nơi từng xảy ra bạo loạn, ở Lạc Dương đều hoàn toàn không được trọng dụng, hiện nay trong Nội Các, không có một vị lão thần nào là người Thục Châu. Các quan viên quan trọng ở Lạc Dương cũng không có ai là người Thục Châu đảm nhiệm.

Ngay cả nàng — người lớn lên ở Thục Châu, tiếng phổ thông mang đậm âm điệu Thục Châu, lại thích ăn các món ăn của Thục Châu, mỗi cử chỉ động tác đều mang theo thói quen của người Thục Châu, đã trở thành lý do khiến nhiều người không thích nàng.

Trong đó, người thể hiện rõ sự chán ghét nàng trên mặt chính là tổ mẫu của nàng lão phu nhân Trấn Quốc Công phủ.

Năm đó, khi nàng mới quay trở về, tổ mẫu còn coi như có chút yêu thương nàng, nhưng khi nàng không thể sửa được cái giọng Thục Châu, liền trở thành cái tội, chỉ cần có một chút không hài lòng, tổ mẫu liền phạt nàng quỳ gối ở cửa viện đọc hiếu kinh.

Tính tình nàng khi ấy như vậy, sao có thể quỳ? Nàng lập tức từ bỏ mọi thứ, cầm đao giết heo, muốn trở về Hoài Lăng. Lại bị mẫu thân ngăn trở về, sau đó không biết mẫu thân đã khuyên nhủ như thế nào, nàng lại quỳ xuống.

Một lần quỳ như vậy, chính là hai năm, thẳng đến khi nàng xuất giá.

Chon nên, kỳ thật nếu cẩn thận suy nghĩ lại, mối quan hệ giữa nàng và Trấn Quốc Công phủ không tốt, cũng có lý do của nó.

Nàng lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Kết quả, vừa muốn quay người lại, nàng liền thấy một người đang dắt từ trong gió tuyết đi tới.

Người nọ đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã đến bên ngoài chuồng ngựa.

Trời lúc này đã gần tối, dịch thừa vừa chuẩn bị ra về thì thấy có khách trọ đến, trong lòng thầm than một câu đen đủi, nhưng không thể không tươi cười chào đón. Sau khi hỏi rõ họ tên, chức quan, lập tức cung kính nói: “Hóa ra ngài là tri huyện đại nhân của Hoài Lăng, mấy ngày nay thư của Ổ các lão đã gửi đến ba bốn phong, chỉ còn chờ ngài đến lấy thôi ạ.”

Úc Thanh Ngô một thân phủ đầy tuyết. Chàng cởi áo choàng ra, tuyết đọng lập tức rơi xuống đầy đất, mỉm cười nói: “Đa tạ đại nhân.”

Lại cười nói: “Hôm nay tuyết rơi lớn, e là không thể đi được rồi, sợ rằng phải ở lại trạm dịch vài ngày, làm phiền đại nhân rồi.”

Dịch thừa khách khí đáp: “Hiện giờ mới chỉ tháng 11, chưa phải cuối năm, bên trong cũng không đông, chỉ có một vài thiếu gia tiểu thử của Trấn Quốc Công phủ đang ở thôi ạ. Nhưng mà năm nay tuyết đến sớm, lại có hơi kỳ lạ, không biết khi nào mới có thể ngừng lại.”

Úc Thanh Ngô gật gật đầu, rồi như cảm giác được điều gì chàng đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một cô nương đang đứng ở hành lang xuất thần nhìn chằm chằm hắn.

Nàng dường như định quay về trong phòng, thậm chí đã đi được vài bước, nhưng không biết vì sao bỗng dưng dừng lại, hơi nghiêng người về phía hắn mà nhìn, ánh mắt trong trẻo, chỉ là… ánh mắt của nàng lúc nhìn hắn có chút kỳ lạ.

Chàng khẽ do dự, đợi đến khi vào trong nhà, theo lễ nghi trước tiên chào hỏi Lan Tam thiếu gia bên cạnh nàng, nói: “E là chúng ta phải ở chung vài ngày rồi.”

Lan tam thiếu gia nghe thấy giọng chàng thì tỏ ra không vui: “Ngươi là người Thục Châu sao?”

Úc Thanh Ngô cũng không để ý đến thái độ của hắn, vẫn cười nói: “Phải, ta là người Thục Châu, Hoài Lăng.”

Lan tam thiếu gia ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp, chúng ta vừa mới từ Hoài Lăng trở về.”

Bởi vì có sự trùng hợp này, tính tò mò của hắn lại nổi lên, nhịn không được hỏi: “Ngươi đây là hồi kinh phục mệnh sao?”

Úc Thanh Ngô cao hơn hắn cả một cái đầu, lúc này đã phủi sạch tuyết trên người, vừa xắn tay áo vừa hơi cúi đầu nói: “Đúng vậy, trước đây ta là tri huyện Hoài Lăng, mấy hôm trước nhận được thánh chỉ điều động ——”

Khi nghe thấy bốn chữ “tri huyện Hoài Lăng ”, Lan tam thiếu gia liền nhíu mày chán ghét, “Ta biết ngươi!”

Hắn nói với giọng điệu không tốt: “Ngươi là Thám Hoa lang của năm Nguyên Thú thứ 44, học trò của Ô các lão.”

Úc Thanh Ngô vẫn cười nói: “Phải, là ta.”

Lan tam thiếu gia lập tức mất hứng. Hắn vừa kéo Lan Sơn Quân trở về phòng vừa nhỏ giọng thì thầm: “Tên đó không phải người tốt.”

Hắn biết Lan Sơn Quân không hiểu rõ chuyện triều chính, nên lên tiếng giải thích: “Trước đây Ổ các lão đã khuyên bệ hạ thay đổi tổ tông pháp điển, sau đó bị cách chức điều tra đến Thục Châu, mùa hè này mới về thành Lạc Dương. Ông ta vừa về đã được thăng chức thành Nội Các đại học sĩ, hiện giờ đúng lúc xuân phong đắc ý, lại bắt đầu cấu kết bè phái — muội xem, lão ta đã đưa học trò của mình đến rồi.”

Hắn hừ một tiếng: “Chả trách thừa dịch lại nịnh bợ như vậy.”

“Cái tên Úc Thanh Ngô này, nghe nói gia cảnh thanh bần, vốn là kẻ vô danh, lại đúng lúc gặp phải Ổ các lão bị biếm đến Thục Châu, từ đó đi theo đọc sách. Trong một lần Ổ các lão uống rượu với người khác, nói người này thông minh, coi trọng học tập, tương lai nhất định có thể kế thừa chí lớn của lão.”

Lan tam thiếu gia nói đến đây, lại cảm thấy mình đã nói quá nhiều, muội muội đâu có hiểu được những điều này. Thế là hắn liền kết luận: “Kẻ Thục Châu thiển cận này, tương lai sợ là sẽ trở thành một con chó cho người khác sai khiến, kết cục không tốt, muội cách xa hắn một chút.”

Lan Sơn Quân nghe những lời trước đó cũng không nói gì, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, nàng nhíu mày nói: “Ta là nữ tử, có cách xa hay không, cũng đâu đến mức phải giao thiệp với hắn, ngược lại là tam ca, cái miệng này cũng nên cẩn thận một chút, kẻo sau này đắc tội với người khác.”

Lan tam thiếu gia bỗng nhiên bị lời nói của nàng làm cho giật mình, có chút kinh ngạc. Hắn chăm chú đánh giá Lan Sơn Quân một lúc lâu, đột nhiên nói: “Muội muội hôm nay có vẻ khác thường so với trước đây.”

Từ sáng sớm hôm nay đã có chút không bình thường.

Nhưng rốt cuộc có gì không giống, hắn lại không nói rõ được, chỉ có thể bực bội nói: “Ta chỉ nói với muội một chút thôi, có thể thật sự không biết đạo lý này sao? Muội muội nghỉ ngơi đi, ta xuống dưới cho ngựa ăn.”

Lan Sơn Quân đợi hắn đi rồi, đóng cửa lại, tâm trạng lại không thể nào bình tĩnh được.

Úc Thanh Ngô người Hoài Lăng, nàng biết chàng.

Nàng bị nhốt trong tòa nhà ở Hoài Lăng, cửa sổ bị đóng đinh. Cứ như vậy, dù ngày hay đêm, xuân hạ thu đông, đều không liên quan gì đến nàng. Nàng mở mắt hay nhắm mắt, đều chỉ thấy một màu đen như mực. Cho đến một ngày, trên cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một khe hở nhỏ, vào những ngày trời đẹp, cũng có ánh sáng có thể chiếu vào xuyên qua khe hở đó.

Dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, nhưng đối với nàng như vậy đã đủ, tựa như ân huệ mà ông trời ban cho.

Nàng nghĩ, có được tia sáng này, ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp hơn. Nàng càng thêm cố gắng sống sót, trời thương xót nàng, giúp nàng tìm thấy một quyển sách trong góc phòng.

Nàng như thể tìm được báu vật, vội vội vàng vàng bò đến bên cửa sổ, giơ quyển sách lên, hướng về phía tia sáng, chật vật đọc từng chữ một.

Đó là một quyển nhật ký. Bên trong ghi lại những ngày tháng nhỏ nhặt của một thiếu niên từ 6 đến 16 tuổi, có lúc bị mắng vì lười biếng, có lúc lại vì chí lớn mà nổi bật, tất cả đều được ghi lại.

Nhờ vào quyển nhật ký này, nàng đã vượt qua một mùa hè đầy khó khăn. Nàng chậm rì rì, không nỡ không muốn, lặp đi lặp lại đọc hết từng chữ một, mất ba tháng mới đọc đến trang cuối cùng.

Trang cuối cùng, thiếu niên rời khỏi Hoài Lăng, đến Lạc Dương đi thi, cũng ghi lại tên họ của mình.

Úc Thanh Ngô, Hoài Lăng.

Nàng đã từng nghe nói về người này ở Lạc Dương. Mọi người đều nói chàng khi sư diệt tổ, tham quyền mưu lợi, cuối cùng bị ân sư Ổ các lão tự tay chém đầu trên đoạn đầu đài, lúc đó Lan Sơn Quân cũng tình cờ chứng kiến.

Đó là lần gặp gỡ duy nhất của họ.

Là vài ngày trước khi nàng bị trói đến Hoài Lăng.

Ngày hôm đó, cũng có tuyết rơi đầy trời như thế này.

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn những thiên thần đã ủng hộ tôi bằng phiếu đại vương hoặc tưới dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 2024-04-26 17:29:19 đến 2024-05-07 21:46:30 nhé~

Cảm ơn những thiên thần đã tưới dinh dưỡng: Thẩm Miên 2 chai;

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play