Giống với kiếp trước, mọi người trong phủ Trấn Quốc Công đều đứng ở cổng lớn để đón nàng. Thời điểm Lan Sơn Quân bước xuống, Trấn Quốc Công phu nhân – Chu Thị kìm lòng không đặng, vội bước tới vài bước, suýt nữa thì té ngã. Lan Sơn Quân nhanh chóng vươn tay, vội đỡ lấy cánh tay của bà, nâng bà đứng vững.
Chu thị bật khóc thành tiếng, dùng sức ôm chặt lấy nàng nghẹn ngào nói: “Con của ta!”
Một đám người vội vàng đến an ủi, ai nấy ánh mắt đều đỏ hoe. Cuối cùng vẫn là để lão phu nhân Trấn Quốc công lên tiếng: “Đưa con bé về phòng đi, trời rét lạnh thế này, đừng để nàng nhiễm phong hàn.”
Chu thị nghe vậy “ai” một tiếng, càng nắm chặt tay Lan Sơn Quân. Chờ đến khi vào phòng, bà lại lần lượt giới thiệu từng người thân trong gia đình.
“Đây là tổ mẫu của con, mau quỳ xuống dập đầu đi.”
Lan Sơn Quân thấp giọng gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”
Thục âm vừa cất lên, sắc mặt lão phu nhân khẽ biến, trong lòng bà chợt cảm thấy không thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì thêm, chỉ dịu dàng bảo: “Mau đứng dậy.”
Chu thị lại không chú ý đến điều này, bà cực kỳ cao hứng, ôm chặt Lan Sơn Quân, lại chỉ vào một đôi phu thê: “Đây là tứ thúc và tứ thúc mẫu của con.”
Lan Sơn Quân tiếp tục dập đầu.
Tiếp theo chính là các huynh đệ tỷ muội, Trấn Quốc công không đông con cháu, thêm nàng nữa mới bảy người. Đại thiếu gia mang theo đại thiếu phu nhân đến Dư Châu làm quan, còn nhị cô nương thì đã gả đi nơi khác, nên hiện tại tiểu bối ở đây chỉ có năm người.
Tam phòng có phu thê tam thiếu gia, thất cô nương. Tứ phòng có tứ thiếu gia cùng ngũ thiếu gia.
Sau một màn nhận thân từ trên xuống dưới, Lan Sơn Quân cũng được không ít lễ vật. Nàng lần lượt cúi đầu cảm tạ từng người, có vẻ vững vàng văn tĩnh, thông minh lanh lợi.
Chu thị đầy ngạc nhiên vui vẻ, ôm lấy nàng nhẹ nói: “Tổ phụ cùng phụ thân của con hiện đang ở trong quan cầu phúc cho những tướng sĩ đã hy sinh, vì lòng thành, họ khó mà về nhà sớm được, có lẽ đến Tết con mới có thể gặp lại họ.”
Lan Sơn Quân gật đầu: “Dạ, con hiểu.”
Lan thất cô nương đứng một bên nhìn, nhỏ giọng nói: “Lục tỷ thoạt nhìn văn tĩnh ổn trọng, ít nói chuyện nhỉ.”
Lan tam thiếu gia nghe vậy, khẽ động môi nhưng rồi nuốt lời lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Thật ra lúc đầu muội ấy rất thích nói chuyện, hỏi ta hết chuyện này đến chuyện kia. Nhưng mấy hôm trước tuyết lớn, sau một giấc ngủ tỉnh dậy bỗng thay đổi hoàn toàn, thật sự rất kỳ quái.”
Lan thất cô nương tên một chữ Tuệ, mới mười hai tuổi. Nghe vậy bĩu môi nói: “Tam ca, làm gì có ai thay đổi tính cách đột ngột như thế, huynh đúng là nói hươu nói vượn.”
Lan tam thiếu gia vốn luôn luôn nhường nhịn tiểu muội muội, cười đáp: “Ta không tranh với muội, sau này muội sẽ hiểu. Tính tình của lục tỷ của muội.… dù gì cũng không dễ bị bắt nạt đâu.”
Lan Tuệ tò mò: “Thật sao?”
Hai người thì thầm to nhỏ, lão phu nhân thấy vậy thì bật cười, “Sao thế? Còn có chuyện gì muốn lén lút nói à?”
Lan Tuệ không dám nói thật, chỉ cười đáp: “Tam ca nói về mấy món ăn trên đường đi thôi ạ.”
Lão phu nhân ha ha cười, chỉ vào Lan tam mà nói: “Con đó, đã thành gia lập thất rồi, phải có trách nhiệm hơn, sao vẫn cứ ham ăn như tiểu hài tử vậy chứ.”
Bà gọi người dọn thiện, quay sang Lan Sơn Quân nói: “Mẫu thân con không rõ khẩu vị của con, nên đã sai người chuẩn bị thêm nhiều món, con xem thử có món nào hợp ý không.”
Lan Sơn Quân nhìn thoáng qua, một bàn những món thanh đạm, là những món tổ mẫu thích ăn. Nhưng cũng có vài món cay – tuy không phải món Thục Châu chính gốc, nhưng nàng đoán có lẽ mẫu thân cố ý chuẩn bị riêng cho nàng.
Nàng nhớ rõ, người Thục rất thích ăn cay, trong khi tổ mẫu lại không ăn được cay, cả phủ Trấn Quốc Công từ lâu đã chẳng hề thấy bóng dáng một món cay nào.
Ban đầu mẫu thân đối với nàng thật sự rất chu đáo.
Lan Sơn Quân nói vài câu cảm tạ, cúi đầu ngồi xuống, thấp giọng nói: “Con đều thích, không kén ăn đâu ạ.”
Sau đó cầm đũa gắp thức ăn, cố tình phạm vài lỗi nhỏ, tận lực để giống như khi trước còn vụng về. Nhưng dù nàng có cố gắng, thì với kinh nghiệm mười năm của đời trước, nhất cử nhất động của nàng vẫn giữ vẻ đoan trang, dễ nhìn.
Mọi người trên bàn ít nhiều đều đang quan sát nàng, thấy nàng cử chỉ tuy không hoàn hảo nhưng không hề thô lỗ, lời nói không hề vụng về, thoạt nhìn có phần lạ lẫm, tiếng phổ thông vẫn mang âm sắc Thục Châu, nhưng quanh nàng vẫn toát lên vẻ thong dong tự tại, khiến ai nhìn vào đều cảm thấy vui lòng.
Ánh mắt Chu thị dịu dàng, cùng bà mẫu liếc nhau khẽ gật đầu, hai người đều cho rằng Lan Sơn Quân theo Lan Tam học tập trên đường.
Đây là chuyện tốt, con bé biết nỗ lực, về sau tiếp tục hướng dẫn thêm, tương lai chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Chờ dùng bữa xong, mọi người lại quây quần bên nhau trò chuyện, Chu thị cười hỏi: “Nghe tam ca con nói, con biết chữ phải không?”
Lan Sơn Quân gật đầu: “Dạ, con biết chữ.”
Do lão hòa thượng không chịu dạy dỗ, nên cuối cùng nàng chỉ đâm đầu vào tường nam mà không học được mấy chữ, đại đa số chữ nghĩa đều là nàng tự học từ những đêm ở Trấn Quốc Công phủ.
Nhưng đời này nàng không thể lãng phí quá nhiều thời gian để học chữ, cũng không thể dành nửa năm chỉ để học quy củ mà không ra khỏi cửa, vì nàng còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nàng sớm đã nghĩ ra một lý do khéo léo để thóai thác: “Sư phụ con nói, trước khi xuất gia ông là người Ngô Châu, hồi nhỏ gia đình làm buôn bán, cũng có chút của cải, nên đã thỉnh tiên sinh dạy ông đọc sách, con theo ông ấy học, phần lớn chữ đều nhận thức được.”
Đây cũng không phải nói dối, là sự thật, mỗi một câu đều là lão hòa thượng đã nói với nàng khi ông say.
Lan Tuệ tiểu cô nương nghe thế thì tò mò hỏi: “Vậy sao ông ấy lại trở thành hòa thượng?”
Lan Sơn Quân nhớ lại: “Sư phụ nói, ông ấy không thích đọc sách, mà lại thích đi phiêu lưu mạo hiểm, thuở niên thiếu ông ấy rất muốn trải nghiệm những chuyện giang hồ trong thoại bản, còn từng khoe khoang muốn ra biển, mong trở thành một anh hùng. Kết quả là cầm theo đao ra ngoài, lại phát hiện làm anh hùng không dễ, xám xịt trở về, đành phải cắn răng làm tiên sinh, vậy mà lãng phí nửa đời. Cuối cùng nhìn nhận được thế tục, lại không có thê nhi, liền quyết định làm hòa thượng.”
Quả thực vẫn là một vị vân du hòa thượng.
Lão hòa thượng nhai miếng thịt heo nàng mang về, trong miệng lẩm bẩm: “Thật là khéo, ta vừa đến Hoài Lăng đã gặp được con.”
“Ôi, Sơn Quân a, ta mang theo con thật không dễ dàng, chỉ có thể dừng chân làm hòa thượng mà thôi.”
Quả thực an táng phía sau tòa miếu nát, muốn chôn cất ở nơi khác cũng không được.
Lan Sơn Quân thở dài một tiếng, nhìn về phía Chu thị, “Mẫu thân, con nghĩ trong mấy ngày tới sẽ đi đến chùa ở Lạc Dương, làm lễ cho sư phụ, thắp đèn trường minh.”
Chu thị gật đầu: “Đó là việc nên làm.”
Lại nói về kế hoạch sau này: “Chúng ta không thể nói với bên ngoài con là nữ nhi bị thất lạc, như vậy sẽ không hay. Ta và tổ mẫu con đã suy nghĩ kỹ, quyết định nói năm đó sinh ra là một đôi song thai, sau khi sinh ra có một đạo sĩ đến báo song thai cần phải tách ra để nuôi dưỡng mới có thể sống lâu. Vì thế, chúng ta đã suốt đêm tiễn một đứa đi, chỉ giữ lại một đứa.”
Đứa được tiễn đi được nuôi dưỡng ở Thục Châu, nhiều năm qua cũng không dám lộ ra, sợ rằng Diêm Vương biết được sẽ đến đoạt mệnh. Phải đến khi con tròn 16 tuổi mới dám đón về.
Lan Sơn Quân gật đầu: “Vẫn là tổ mẫu và mẫu thân chu đáo.”
Đời trước cũng đã từng nói như vậy. Nhờ có lý do này, mẫu thân đóng cửa giữ nàng nửa năm học quy cũ, để nàng trông giống như một tiểu thư khuê các mới dám đưa ra ngoài gặp người.
Nàng ngoan ngoãn như vậy, thực sự khiến Chu thị vui mừng. Bà tự mình dẫn nàng đến căn viện mới, chỉ định bốn nha đầu, hai bà tử hầu hạ nàng: “Từ nay về sau, các nàng sẽ chuyên trách hầu hạ con.”
Bận rộn cho đến nửa đêm, Chu thị mới cùng với phu thê Tứ lão gia vào phòng lão phu nhân. Lan tam đã chờ sẵn ở đó, thấy bọn họ đến, liền vội vàng kể lại mọi chuyện đã xảy ra trên đường.
Hắn tự nhiên sẽ không ở trước mặt tổ mẫu cùng tứ thúc phụ nói về việc Lan Sơn Quân không muốn sửa lại giọng Thục, cái này chỉ có thể lén lút bàn bạc với mẫu thân.
Hắn liền chọn một số chuyện thú vị trên đường để kể, rồi quay sang tứ lão gia nói: “Tứ thúc, hôm trước ở trạm dịch, ta gặp được học trò của Ổ các lão, Úc Thanh Ngô.”
Tứ lão gia vốn tư chất bình thường, không thể văn không thể võ, chỉ sống dựa vào phụ thân và các huynh trưởng, ai biết trời xui đất khiến, phải gánh vác trách nhiệm toàn gia. Vậy nên những năm qua sống hết sức cẩn thận, người so với tuổi có vẻ già nua hơn một chút.
Ông nghe vậy liền hỏi: “Là Ổ các lão bị biếm đến Thục Châu, ở đó giáo dưỡng đồ đệ sao? Ta nhớ rõ hắn là Thám Hoa năm Nguyên Thú thứ 44, vốn dự định vào Hàn Lâm Viện, nhưng vì một vụ án ở Thục Châu mà đánh nhau với đại thiếu gia phủ Bác Viễn hầu, nên bị biếm đi Thục Châu làm tri huyện.”
Lan Tam gật đầu: “Chính là hắn — Tứ thúc, có nghe tin tức gì về lệnh triệu tập của hắn không? Có biết hắn đi đâu không?”
Tứ lão gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta tuy còn ở Binh Bộ, nhưng không được coi trọng, việc của Binh Bộ ta còn chưa biết, huống chi là Lại Bộ.”
Lan Tam thở dài một hơi: “Ổ các lão quả thật quá nôn nóng, lúc này mới trở về có bao lâu, đã bắt đầu cử hiền không tránh hôn? Ta xem bọn họ chắc cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu.”
Trấn Quốc Công phủ là người Tề Vương, mà Tề Vương luôn không ưa gì cải cách của Ổ Khánh Xuyên, mấy năm trước chính hắn đã mang theo một đám người biếm Ổ Khánh Xuyên đến Thục Châu.
Tứ lão gia hiểu rõ tính cách của cháu trai, nháy mắt một cái lạnh lùng nói: “Ngươi như không đối đầu với hắn làm gì chứ?”
Lan Tam vẻ mặt không nhịn được cười: “Ta là người lỗ mãng như vậy sao? Ta còn cùng hắn ôn hòa nói chuyện mà.”
Lão phu nhân Trấn Quốc Công ở bên cạnh nghe vậy liền rơi lệ, ôm lấy Lan tam mà mắng tứ nhi tử: “Ngươi mắng hắn làm gì? Năm đó chúng ta là dòng dõi thế nào, tổ phụ con theo tiên đế tranh giành thiên hạ, phụ thân con cùng các huynh đệ theo bệ hạ giữ Lạc Dương, ai mà không cho ba phần thể diện?”
“Giờ đây hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một tri huyện nhỏ cũng không dám đắc tội sao?”
Tứ lão gia bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, mặc dù chúng ta có Quốc Công phủ làm bảng hiệu, nhưng không được thánh tâm. Hiện giờ chỉ bám vào Tề Vương phủ mà sống. Nhi tử bình thường không được trọng dụng, bọn tiểu bối chỉ có đại chất nhi một người xuất sĩ, cũng chỉ là huyện lệnh mà thôi. Như vậy, càng cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Lại giải thích: “Vị Úc đại nhân này không phải là huyện lệnh bình thường, Ổ Khánh Xuyên cả đời chưa từng cưới vợ sinh con, không có học trò, Úc Thanh Ngô là người mà hắn hao tâm tổn sức dạy dỗ, tương đương như thân sinh nhi tử của hắn.”
Ông thở dài: “Ta nhớ rõ Úc Thanh Ngô năm nay mới hai mươi tuổi, phải không? Hắn 17 tuổi đã đỗ Thám Hoa, hai mươi tuổi đã làm tri huyện ba năm, hiện tại hồi triều nhất định sẽ vào Hàn Lâm Viện, sau này chỉ cần Ổ các lão không ngã, chính là tiền đồ vô lượng.”
Nói đến đây tứ lão gia không khỏi cảm thán: “Hắn như vậy, nếu là A Chương có tiền đồ, chỉ chờ trên triều đình thấy tài, nếu hắn không có tiền đồ, qua mấy năm nữa, sợ là cả cơ hội cũng không có.”
Lan tam thiếu gia tên một chữ Chương.
Trấn Quốc Công lão phu nhân nghe xong bất mãn nói: “Lời này của ngươi làm ta không vui, ngươi cứ nói với người khác đi.”
Tứ lão gia buồn cười: “Mẫu thân, người đừng giận, ta chỉ là khích lệ A Chương cố gắng hơn chút, về sau sẽ tốt hơn…”
Tứ phu nhân thấy trượng phu mình vẫn không chịu bỏ qua, vội vàng trừng mắt liếc ông một cái, rồi nhìn về phía Chu thị, thấy nàng thần sắc bình thường mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi đừng nói những điều không vui nữa, đã khuya rồi, vẫn là để mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi.”
Tứ lão gia gật đầu, không nói gì thêm.
Khi ra khỏi cửa, Chu thị liền dẫn theo nhi tử cố ý ngăn cản phu thê tứ lão gia, trịnh trọng chào hỏi hai người, chân thành nói: “Tứ đệ có thể cảnh tỉnh A Chương như vậy, ta thật sự rất cảm kích. Nữ nhân chúng ta ở trong phủ không biết đến những khó khăn bên ngoài, không thể luôn luôn nhắc nhở, mà A Chương tính tình lời nói như vậy, trong lòng ta lo lắng mà không có cách nào.”
“Mấy năm qua, tứ đệ đối đãi với hắn như thân sinh, phạm lỗi thì răn dạy, làm đúng thì thưởng, thật sự là dụng tâm dạy dỗ, ta nhìn thấy trong mắt, đều rất cảm kích.”
“Giờ hắn đã lớn, lại chưa hiểu chuyện, miệng lưỡi vẫn không biết chọn lời mà nói, trong lòng ta rất sốt ruột, mong tứ đệ nhất định phải nhìn hắn nhiều hơn.”
Có những lời này của Chu thị, trong lòng tứ lão gia cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ông cười nói: “Tam tẩu cũng không cần nói A Chương không tốt, hắn vẫn rất có tài năng.”
Lan Tam liền cúi đầu nhận sai, tứ lão gia khích lệ hắn biết sai thì sửa, lúc này mới cùng tứ phu nhân rời đi.
Chờ người đi rồi, Lan Tam mặt mũi buồn bực, suy nghĩ một chút lại nói: “Mẫu thân, không chỉ có con khiến người lo lắng, sợ là Lục muội muội cũng khiến ngươi nhọc lòng.”
Chu thị buồn cười hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Lan tam đáp: “Lục muội muội… tựa hồ là một người có chủ ý lớn, nàng từng nói với con nàng sinh ra ở Thục Châu, lớn lên ở Thục Châu, Thục âm cũng là sư phụ từng chữ từng câu dạy bảo, cho nên không muốn sửa giọng quê hương.”
Chu thị kinh ngạc sau đó lắc đầu nói: “Ở nhà chúng ta, sợ là không thích hợp.”
Lan tam thiếu gia lập tức oán trách: “Con cũng cảm thấy không hợp, nhưng muội ấy không nghe, thật sự rất cứng đầu.”
Chu thị liền thở dài nói: “Con bé tuổi nhỏ, không biết sâu cạn… Nhà chúng ta đã chết bao nhiêu người ở Thục Châu rồi.”
Sau đó lại an ủi: “Không sao, ta thấy nàng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải là người cố chấp, chờ ta từ từ dạy bảo nàng, thời gian lâu dần, tự nhiên nàng sẽ sửa lại. Bằng không thì bên chỗ tổ mẫu nàng sẽ không qua được.”