Năm Cảnh Diễm thứ 47, mùa đông, tuyết rơi ngập trời.

Lan Sơn Quân cảm thấy mình sắp chết rồi.

Nàng từng nghe người ta nói rằng, chỉ khi cận kề cái chết, người ta mới mơ thấy những người đã khuất mà trước nay chưa từng xuất hiện trong giấc mộng của mình.


Lan Sơn Quân rốt cuộc cũng mơ thấy lão hòa thượng.

Dưới gốc liễu cổ thụ và cây hoè cao lớn, cô bé ngày ấy đang ngồi trên bậc thềm đá phủ đầy rêu xanh của ngôi miếu hoang, theo ông học đao pháp.

Lão hòa thượng khen đao của cô nhanh và chuẩn, rất có thiên phú, hoàn toàn có thể kế thừa y bát của ông. Nhưng ông lại chẳng chịu nói y bát đó là gì, thế nên nàng dứt khoát dùng lưỡi đao sắc bén này để giết heo.

Lão hòa thượng đau lòng khôn xiết, cảm thấy nàng bôi nhọ môn đình, bất kính Phật Tổ, nhưng khi ăn thịt heo nàng mang về thì lại vui vẻ vô cùng.

Nàng nhìn bát đĩa trống không, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, miệng ăn thịt của người còn nhanh hơn cả đao trong tay người nữa đấy—”

Lão hòa thượng trợn mắt, phồng râu mắng mỏ, nhưng lời mắng mỏ đó nàng lại không nghe thấy được gì.

Nàng có chút sốt ruột, ghé tai sát vào trước mặt ông, “Sư phụ, người mắng gì vậy?”

Đã bao năm không gặp, dù là bị mắng, ít nhất cũng phải để nàng nghe một tiếng chứ.

Nhưng dù nàng có ghé sát đến thế nào, vẫn không nghe được tiếng của lão hòa thượng. Nàng ủy khuất vô cùng.

“Sư phụ, nhiều năm như vậy, sao người không đến thăm con, người đâu biết con đã sống khổ sở thế nào.”

Nàng vốn mệnh không tốt.

Nghe người ta nói, nàng là một đứa trẻ bị vứt bỏ, vừa sinh ra đã bị bỏ lại dưới chân núi, được lão hòa thượng nhặt về nuôi lớn. Trước năm 12 tuổi, nàng theo lão hòa thượng đi khắp nơi hóa duyên, sống nhờ bữa cơm của trăm nhà, tuy rằng cuộc sống rất gian khổ, nhưng ít ra vẫn có chỗ dựa vào.

Năm nàng 12 tuổi, lão hòa thượng qua đời. Vì sinh tồn, nàng chỉ có thể xuống núi làm nghề giết heo. Sau đó số phận lại đổi thay, năm 16 tuổi nàng đột ngột được đón về phủ Trấn Quốc Công,  trở thành đích nữ thứ xuất lưu lạc bên ngoài, mười tám tuổi kết hôn, trở thành đại thiếu phu nhân của phủ Tống Quốc Công.

Quãng đường này đầy gian nan, nhưng trong lòng Lan Sơn Quân luôn cầm chặt con dao mổ heo, chưa từng sợ hãi bất kỳ ai.

26 tuổi, mẹ chồng không ưa nàng rốt cuộc cũng chết, chị em dâu khó ưa cũng đã phân gia, những thiếp thất kiêu ngạo thì bị bán đi. Dưới gối nàng lại có con trai và con gái, cứ ngỡ vận mệnh của mình sắp sang trang mới, thì bất ngờ bị người nhà họ Tống bí mật trói lại đưa về quê cũ Hoài Lăng, nhốt trong một căn phòng tối tăm, quanh năm không thấy ánh sáng.

Nàng hận đến tận xương tủy.

Nàng không biết tại sao mình lại bị nhốt, càng không hiểu thân phận của mình sao đột ngột biến mất mà không một ai tìm kiếm, giải cứu. Nàng chỉ biết rằng, căn phòng này có cửa sổ bị đóng chặt, tối tăm như mực, mở mắt hay nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau.

Trong giấc mơ, nàng uất ức hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ, sao người vẫn chưa đến cứu con, con sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Nàng sống qua ngày bằng cơm thừa canh cặn, không có chút tôn nghiêm trong căn phòng chật hẹp này, không biết ngày đêm trôi qua, nàng đã bắt đầu trở nên điên loạn.

Nhưng nàng không muốn phát điên, cũng không muốn chết một cách không minh bạch như vậy. Nàng trời sinh cứng cỏi, dù đã bị bức đến hoàn cảnh này, vẫn nhờ một chút ý chí mà níu giữ mạng sống, không chịu rơi một giọt nước mắt nào.

Cũng may là trong mộng nàng có thể khóc. Nàng nắm chặt chiếc áo cà sa rách nát của lão hòa thượng, nước mắt giàn giụa: “Sư phụ, có phải người đến dẫn con đi không?”

Lão hòa thượng không nói không rằng, chỉ quay người bước đi, trong nháy mắt đã ở cách nàng mười thước. Lan Sơn Quân luống cuống, vô thức đuổi theo: “Sư phụ, chờ con với, con đi cùng người…”

Nhưng nàng không thể đuổi kịp—

Mệt quá, đuổi theo mệt quá.

Nàng không đuổi nổi nữa rồi.

Lan Sơn Quân đau đớn tỉnh giấc, mở mắt ra.

— Ngoài cửa sổ, vô số tia sáng bất ngờ ùa vào.

……

Năm Nguyên Thú thứ 47, mùa đông, gió rét tuyết rơi.

Lan Sơn Quân theo đoàn người từ Trấn Quốc Công phủ đến kinh đô Lạc Dương. Khi đến gần Lạc Dương, trời đổ tuyết lớn, cả đoàn phải dừng chân lại tại một trạm dịch cách Lạc Dương không xa.

Lan Tam thiếu gia phụng mệnh phụ thân là Trấn quốc công đi đón người, một đi một về đã mất ba tháng trời. Thật vất vả mới về được nhà, kết quả lại bị ngăn ở giữa đường, hắn buồn bực thở dài: “Ai, tẩu tử của muội hẳn là nhớ ta lắm.”

Hắn vừa mới thành thân được ba ngày đã phải lên Thục Châu Hoài Lăng đón người, đúng lúc tân hôn yến nhĩ, vô cùng nhớ nhung thê tử ở nhà.

Nói xong, hắn quay người lại, thấy vị muội muội hoạt bát, vui vẻ suốt dọc đường giờ lại không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào tuyết rơi bên ngoài, bèn cười nói: “Muội muội thích tuyết sao?”: “Muội muội thích tuyết à?”

Lan Sơn Quân không lập tức trả lời, mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tuyết một lúc lâu mới nói: “Không thích.”

Mùa đông tuyết có thể lạnh chết người. Ngày lão hòa thượng qua đời, cũng giống như hôm nay, tuyết rơi đầy trời, trên núi tuyết rơi dày đặt, đại phu không thể lên núi, cũng không thể mang lão hòa thượng xuống núi, khiến nàng đã cảm thấy áy náy rất lâu.

Thời niên thiếu, hẳn là nàng ghét tuyết nhất.

Lan tam thiếu gia có chút ngạc nhiên, “Không thích sao còn nhìn chằm chú như vậy?”

Lan Sơn Quân mỉm cười, “Lâu rồi không nhìn thấy, có chút hiếm lạ.”

Lan tam thiếu gia tiến lại gần một chút: “Thật sao? Hoài Lăng ít khi có tuyết rơi à?”

Lan Sơn Quân khẽ ừ một tiếng: “Đúng vậy, rất ít khi có tuyết rơi.”


Đến gần, Lan tam thiếu gia nhìn thấy quầng thâm dưới mắt muội muội, hắn lo lắng hỏi: “Muội muội đêm qua không ngủ ngon sao?”

Lan Sơn Quân siết chặt tay lại, “Mơ thấy ác mộng.”

Nàng thần sắc phức tạp nhìn vị huynh trưởng hiện tại vẫn còn đối xử tốt với nàng, vẫn cảm thấy như còn ở trong mộng. Nhưng sự thật là nàng đã trở về mười năm trước, trở về thời điểm vừa mới từ Hoài Lăng đến Lạc Dương.

Năm đó, nàng được báo tin mình là Lục cô nương thất lạc của Trấn quốc công phủ, không còn là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ nữa. Từ đó, nàng bước vào một con đường mới.

Nàng không còn phải vất vả kiếm tiền, cũng không cần phải lo lắng cánh cửa ọp ẹp sẽ bị người ta phá vào ban đêm. Nàng được sống trong nhà cao cửa rộng , trở thành quý nữ thế gia.

Năm đó chính là bước ngoặt của cuộc đời nàng, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Nàng trầm mặc chìm vào hồi ức, Lan Tam thiếu gia lại cho rằng nàng đang lo lắng vì sắp đến Lạc Dương, liền an ủi: “Nhà chúng ta đều là người có tính cách ôn hòa, hiền hậu, ngày thường chưa từng lớn tiếng với nhau, cả nhà luôn hòa thuận vui vẻ. Mọi người đều rất nhớ muội, ngay cả tổ phụ và phụ thân dù không ở nhà cũng đã gọi ta qua nhiều lần dặn dò, bảo ta trên đường đi phải kiềm chế tính khí, đừng để tính tình nóng nảy của mình dọa muội sợ.”

Lời này quả thực không hề giả dối.

Lan Sơn Quân không tự chủ được mà lắng nghe những lời của hắn, tâm trí lơ đãng quay về quá khứ, lúc mới đến Lạc Dương cũng có một trận tuyết lớn như vậy. Nàng đội tuyết vào phủ, người trong phủ đã đứng đợi sẵn ở cổng để nghênh đón nàng, ai nấy đều xúc động, niềm nở, đến nắm tay nàng, dìu nàng vào nhà, khiến nàng cũng cảm động một thời gian dài, cảm thán có gia đình vẫn tốt hơn là không có gia đình.

Nhưng chẳng được bao lâu, tính cách và thói quen của nàng không thể nào dung hòa với bọn họ, khiến cho cảm động ấy nhanh chóng tiêu tan.

Lại sau đó, những người ôn hòa hiền hậu ấy lần lượt từng người nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng, khiến nàng cảm thấy mình như một thứ gì đó rất bẩn thỉu. Nhưng họ thực sự đã ban ơn cho nàng, nên ngay cả việc mắng họ trong lòng cũng khiến nàng cảm thấy mình không xứng đáng, tự thấy mình là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Cảm giác ấy so với bị ác nhân đánh đập còn khó chịu hơn.

Lan Tam thiếu gia vẫn mỉm cười, an ủi: “Trước khi ta đến đón muội, mẫu thân mỗi ngày đều khóc, rất nhớ muội. Ta đoán khi muội về nhà, chắc hẳn bà sẽ vui mừng đến mức khóc suốt nửa tháng.”

Có lẽ do vừa mới sống lại, nàng đặc biệt thích hồi tưởng. Nghe đến hai chữ “mẫu thân”, Lan Sơn Quân lại hơi thất thần.

Trong ký ức của nàng, mẫu thân Trấn Quốc Công phu nhân là một người vô cùng dịu dàng, ngay cả khi tức giận cũng không bao giờ lớn tiếng, rất có tu dưỡng. Mà nàng xuất thân hương dã, quanh năm cầm dao giết heo, công việc chỉ là cười nói đón khách, nên khi đứng trước một người mẫu thân như vậy, nụ cười của nàng lại càng trở nên thô tục, nông cạn, tự nhiên phải bị chỉnh sửa.

Mẫu thân đích thân dạy nàng học quy củ. Nhưng khi ấy nàng còn trẻ, lại cứng đầu, kiêu ngạo, vừa học vừa cảm thấy quá khứ của mình bị khinh thường, sinh ra một loại tự tôn mơ hồ, khiến nàng thẳng lưng mà nói mình không muốn học những thứ đó.

Mẫu thân nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng nàng nói rất lớn tiếng: “Quy củ của mọi người rất tốt, ăn chậm thì đẹp, nhưng con chỉ có thể ăn nhanh, ăn xong rồi còn phải đi làm. Nếu ăn chậm, thì cơm sẽ bị người khác ăn hết, sẽ phải đói bụng—Mười mấy năm thói quen của con, sao con phải thay đổi!”

Mẫu thân liền lộ vẻ thất vọng, nghiêm khắc nói: “Nhưng con đã không còn là đồ tể ở Hoài Lăng nữa, mà là cô nương của Trấn Quốc Công phủ ở Lạc Dương. Sau này ra ngoài giao thiệp, ăn uống thế này, không sợ người ta cười nhạo sao? Ăn cơm, chỉ ăn đến bảy phần no, không nhanh không chậm dùng.”

Thực ra, trong lòng Lan Sơn Quân cũng mơ hồ đồng ý với câu nói đó. Một cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, ai mà không muốn mình đẹp hơn chút chứ?

Nàng ngoài mặt bướng bỉnh không học, vừa đêm đến lại tự ti.

Nàng thực sự ăn quá nhiều, bước đi quá lớn, nói năng quá nhanh, phải chậm lại mới được. Như vậy mới không bị người ta châm chọc. Ai muốn bị người ta cười nhạo cơ chứ?

Vì vậy, nửa đêm nàng lại thức dậy, lén lút ôn tập lại những quy củ ban ngày chưa học tốt.

Học xong cũng không chịu nói cho mẫu thân biết, cảm thấy ánh mắt thất vọng của mẫu thân khiến nàng tổn thương lòng tự trọng. Chỉ cần mẫu thân lộ ra vẻ mặt khiến nàng khó xử, nàng nhất định sẽ nói móc lại vài câu.

Sau này không biết thế nào, rõ ràng nàng muốn thân thiết với mẫu thân và mọi người trong Trấn quốc công phủ, nhưng cuối cùng vẫn có khoảng cách.

Thời gian trôi qua quá lâu, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng nhất thời cũng không nhớ rõ nữa. Nàng chỉ nhớ mình không vui vẻ khi ở trong gia đình đó, mặc dù không bị ngược đãi, cũng không chịu nhiều ủy khuất, nhưng cuối cùng vẫn phải sống trong nơm nớp lo sợ, học cách nhìn sắc mặt người khác, còn khó chịu hơn cả khi làm đồ tể.

Nàng lại mong nhanh chóng gả ra ngoài, có một gia đình mới, đến một nơi mới bắt đầu lại. Khi đó nàng cảm thấy, chỉ cần bắt đầu lại, mình nhất định sẽ sống tốt.

Nàng đã có tâm tư này, liền bắt đầu vội vội vàng vàng gả chồng, cuối cùng lựa chọn nhà họ Tống, một gia tộc còn hiển hách hơn cả Trấn Quốc Công phủ.

Đến ngày xuất giá, mẫu thân tha thiết dặn dò nàng: “Sơn Quân, tính con vừa tự cao tự đại lại vừa tự ti, sau này sẽ chịu thiệt thòi đấy.”

Vừa tự cao tự đại lại vừa tự ti…

Lan Sơn Quân bừng tỉnh, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi mà thở dài.

Quả nhiên, sau này nàng đã chịu không ít thiệt thòi. Nhưng đó là chuyện xảy ra sau khi kết hôn. Sau khi lấy chồng, nàng còn bỏ mạng tại Hoài Lăng, chết một cách thê thảm.

Nàng nghĩ, cả đời này mình cũng không thể trở thành đứa con gái hiếu thuận, nghe lời trong lòng mẫu thân được nữa. Nỗi oán hận trong lòng nàng lúc nào cũng cuồn cuộn, khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên, luôn muốn đòi lại công bằng cho cái chết không minh bạch của mình ở kiếp trước, đòi lại một mạng người.

Nàng hít sâu một hơi, rũ mắt thì thầm: “Hôm nay tuyết rơi thật lớn.”

Khi nàng chết, không biết bên ngoài là cảnh tượng gì nhỉ?

Là ban ngày hay đêm?

Nhưng chắc chắn không phải mùa đông.

Mùa đông thì sẽ lạnh, nhưng ngày hôm ấy, nàng mơ thấy lão hòa thượng, cảm thấy cơ thể ấm áp.

Có thể là một ngày xuân.

Có thể là một buổi chiều.

Lan Tam thiếu gia nhận ra vị muội muội mới tìm lại được này càng ngày càng im lặng. Hắn không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì khó xử sao?”

Lan Sơn Quân lắc đầu, nhìn ra ngoài trời tuyết bỗng nhiên nở nụ cười: “Không có chuyện gì khó xử, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.”

Lan Tam thiếu gia tò mò: “Là tiếc nuối gì?”

Lan Sơn Quân kéo chặt tay áo, cảm thán : “Người ta nói Lạc Dương hoa như gấm…”

Trời khiến ta đến chẳng gặp độ xuân sang.

[Tác giả có lời muốn nói]

Phong cách quen thuộc, thể loại chữa lành, trưởng thành, có nhiều nhân vật, văn phong bình thản, cảm xúc chảy, nhịp độ chậm, cốt truyện cố gắng tiến bộ.

Đây là cuốn đầu tiên về cô gái Lan gia, một series động vật.

Sơn Quân, hổ.

Ừm, mình rất hồi hộp, cuốn đầu tiên về cô gái Lan gia, cũng là thể loại mình chưa thử qua.

Tích lũy được bảy vạn từ, dự kiến hoàn thành khoảng sáu mươi vạn từ, có thể vào thẳng, gần như không ngừng cập nhật, đảm bảo sẽ không bỏ dở.

Một tác phẩm mới, cảm ơn đã đồng hành.

Được rồi, mình bắt đầu nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play