21. 
Tôi nắm lấy tay đang lau nước mắt cho mình, kéo xuống khỏi mặt rồi giải thích: "Chỉ là... thấy Nhất Nhất khóc nên tôi cũng muốn khóc theo..."


Nói ra thấy hơi ngại ghê.


Lâm Ngôn: "..."


Hắn nhìn tôi bằng biểu cảm rất khó tả, tôi chỉ có thể cười ngượng rồi đánh trống lảng: "Không phải hai cậu đi chơi bóng à? Sao lại về rồi?"


Hắn khoanh tay, giọng điệu khó hiểu: "Nếu không về thì làm sao thấy được cảnh này."


Tôi: "..."

22. 
Hắn hất cằm về phía bên cạnh: "Có ai đó ra ngoài chưa được bao xa thì đã hối hận, quay lại định dẫn người đi xem bóng."


Nghe vậy tôi cảm thấy an ủi phần nào.


Chưa kịp an ủi được hai giây, hai người họ đã bắt đầu cãi nhau, An Nhất kích động, còn Giang Nghiêu nhăn mày đầy khó chịu.


Tim tôi chợt lỡ một nhịp, chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lâm Ngôn khoác cổ kéo đi.


"Đừng lo."


Hơi ấm từ miệng hắn phả vào vành tai tôi, tôi giãy giụa vài lần nhưng vô ích, bị hắn kéo ra khỏi phòng.


Tôi lo cho An Nhất, cậu ấy hiền lành như vậy, mắng không lại, đánh cũng không xong, chẳng phải là thiệt thòi sao?


Lâm Ngôn nghe xong lại cười: "Rồi sao, cậu vào, nhìn bọn họ cãi nhau, rồi ngồi bên khóc?"


Tôi: "..."

23. 
"Hết rồi, chỉ đùa thôi, đừng bĩu môi." Lâm Ngôn đưa tay xoa đầu tôi, rồi nắm tay kéo tôi đi: "Chuyện của hai người họ chúng ta không thể can thiệp được."


Tôi bị hắn kéo xuống lầu: "Tại sao?"


"Vì chuyện người lớn thì trẻ con đừng xen vào."


Tôi: "..."


Đừng có lố quá!

24. 
Tôi chợt nhớ ra, liền lắc lắc cánh tay Lâm Ngôn.


"Hả?"


"Hôm nay tôi chưa uống trà sữa nha~"


Khen tôi đi! Khen tôi đi!


Lâm Ngôn có vẻ ngạc nhiên, nhướn mày: "Chẳng phải trưa nay cậu vừa mua một ly à?"


"Tôi đưa ly đó cho An Nhất rồi! Khi buồn uống đồ ngọt là tốt nhất!"


Lâm Ngôn cười, đúng như mong đợi, hắn khen tôi: "Ninh Ninh giỏi quá."


Wuhu! Thật dễ chịu!

25.

Đi một lúc, tôi nhận ra chúng tôi không đi về hướng sân bóng.


"Không đi chơi bóng à?"


Lâm Ngôn liếc tôi một cái: "Cậu có thích đi đâu, bảo nắng mà."


Tôi cười toe toét: "Nắng mà, thế chúng ta đang đi đâu vậy?"


Lâm Ngôn không nói gì, vài phút sau chúng tôi dừng trước cửa hàng trà sữa.


Lâm Ngôn vào trong lấy một ly đã gọi sẵn, cắm ống hút rồi đưa cho tôi: "Đúng theo kiểu cậu vẫn uống."


Tôi tu một hơi, nhai đầy miệng trân châu, ngước nhìn hắn.


Trong mắt hắn ánh lên một chút ý cười: "Nuốt từ từ, kẻo nghẹn."


Sau khi nuốt xong, tôi hỏi sao lại mua thêm trà sữa.


Hắn nói: "Vừa nãy cậu khóc còn hơn cả An Nhất."


Tôi chưa kịp cảm động thì hắn nói tiếp: "Đây là ly cuối cùng trong tuần này."


Ôi không!!!!!!

26.

An Nhất và Giang Nghiêu không những chưa làm lành, mà còn đang chiến tranh lạnh.


Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi mùi đồ ăn sáng, nhìn sang thấy An Nhất vẫn chưa dậy, tôi sững sờ.


Tôi hỏi Lâm Ngôn: "Hôm nay Giang Nghiêu không gọi cậu ấy dậy à?"


Lâm Ngôn nhún vai: "Không, Giang Nghiêu hôm nay còn ra ngoài sớm hơn cả tôi."


Tôi thở dài trong lòng, định gọi An Nhất dậy, rồi chợt nhớ ra: "Sao cậu không gọi cậu ấy?"


Lâm Ngôn cũng như mới nhận ra: "… Sáng nay tôi chỉ nghĩ đến việc mang gì về cho cậu thôi."


Tôi: "..." Cảm ơn, tôi đã cảm động rồi.

27.

Tôi gọi An Nhất dậy, cậu ấy nhìn tôi một lúc, rồi vô thức quay đầu nhìn xung quanh.


"Giang Nghiêu ra ngoài từ sớm rồi." Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của cậu ấy, tôi thật sự muốn mắng cậu ấy một trận cho tỉnh ra.


Chia bữa sáng làm đôi, tôi và An Nhất ăn xong rồi ba người chúng tôi đi học.


Bình thường, tôi và Lâm Ngôn ngồi chung, còn An Nhất ngồi với Giang Nghiêu.


Nhưng hôm nay, tôi nhìn sang trái là Lâm Ngôn, sang phải là An Nhất, và ở hàng ghế cuối là Giang Nghiêu…


Tôi chọc chọc Lâm Ngôn, hắn chống cằm quay qua: "Hả?"


Sợ An Nhất nghe thấy, tôi ghé sát thì thầm: "Cậu qua ngồi với Giang Nghiêu đi."

28.

Lâm Ngôn: "?"


Tôi thúc cùi chỏ vào hắn.


Lâm Ngôn nắm lấy tay tôi: "Tại sao."


Tôi trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn không hề dao động.


Tôi chỉ có thể giải thích: "Chúng ta là cùng một phòng mà, hai người họ cãi nhau thì cãi nhau, chúng ta không thể để một người cảm thấy bị bỏ rơi chứ!"


"Tôi ngồi với An Nhất, cậu ngồi với Giang Nghiêu."


Lâm Ngôn: "..."


"Được thôi."


Tôi nhìn theo Lâm Ngôn bước qua, đá nhẹ vào ghế Giang Nghiêu, rồi ngồi xuống cạnh anh trong ánh mắt ngơ ngác của Giang Nghiêu.


"..." Ừ thì, đây cũng coi như một cách quan tâm vậy.

29.

Đến giờ ăn trưa, Lâm Ngôn lấy xong phần ăn định ngồi cạnh tôi, nhưng bị tôi lườm nên đành đi qua bàn của Giang Nghiêu.


Bữa tối cũng vậy.


Khi về ký túc xá, Lâm Ngôn hỏi tôi có muốn chơi game không, tôi đồng ý~


Sau đó, tôi mời An Nhất vào đội và đá Lâm Ngôn ra ngoài.


Lâm Ngôn lặng lẽ nhìn tôi hai giây, rồi cụp mắt xuống: "..."


Trông tội ghê.


Tôi chớp mắt nhìn hắn, ra hiệu rằng hãy đi tìm Giang Nghiêu mà chơi.


Giang Nghiêu và Lâm Ngôn không chơi nữa, mỗi người làm việc riêng.


Chẳng mấy chốc Giang Nghiêu ra ngoài.

30.


Giữa chừng An Nhất đi vào nhà vệ sinh, Lâm Ngôn với tay lấy tai nghe của tôi, mím môi nhìn tôi.


Tôi: "?"


"Có chuyện gì thế?"


Hắn nhẹ nhàng véo má tôi: "Tôi còn phải bị đày ải bao lâu nữa."


Cách nói của hắn khiến tôi bật cười: "Họ cãi nhau mà~ chúng ta phải an ủi họ chút chứ~"


Lâm Ngôn híp mắt lại, thở dài: "Giang Nghiêu hại tôi."


Tôi: "?"


Hắn xoa đầu tôi một cái, rồi đứng dậy thay quần áo.


Nhìn theo tấm lưng của hắn, tôi ngại ngùng quay mặt đi, rồi lại lén liếc thêm vài lần.


"Cậu đi đâu vậy?"


Hắn nói giọng trầm trầm: "Tôi đi an ủi Giang Nghiêu."


Chưa kịp cảm thấy an ủi, hắn đã nhìn tôi: "Trước khi tôi về nhớ uống hết nước trong ly."


Tôi: "… Được thôi." Cái người không thích uống nước là tôi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play