Bạn cùng phòng của tôi có vẻ thích bạn cùng phòng của !
Tôi giữ chặt Lâm Ngôn, một người bạn cùng phòng khác: "Bọn họ không bình thường! Họ..."
Tôi bắt đầu liệt kê từng ví dụ về những hành động vượt quá tình bạn của họ.
Lâm Ngôn thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên: "Chúng ta chẳng phải cũng giống vậy à?"
Tôi: "..." Hình như là thật.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới bừng tỉnh: "Không giống! Hai người họ còn hôn nhau cơ mà!"
Hắn tháo tai nghe xuống, bước tới, cúi xuống hôn tôi một cái: "Thế còn khác gì không?"
1.
Tôi nghi ngờ hai người bạn cùng phòng của mình: Giang Nghiêu và An Nhất, có gì đó không ổn!
Hiện tại trong phòng ký túc xá, tôi ngồi trước bàn, hút trà sữa, nghiêng đầu nhìn hai người kia đang ngồi sát nhau chơi game.
Mọi thứ trông có vẻ bình thường, đúng không?
Nhưng nghe này!
Giang Nghiêu: "Đứng đây đừng di chuyển, ngoan nào."
An Nhất: "Cậu đang sợ tôi lao lên chết chứ gì?"
Giang Nghiêu: "Không hề, chỉ là sợ cậu mệt tay thôi."
An Nhất: "… Tôi không chơi nữa!" Nói xong cậu ấy bỏ tay khỏi bàn phím và chuột.
Giang Nghiêu lập tức tháo tai nghe xuống, quay người ôm lấy An Nhất: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi! Chỉ đùa chút thôi, sao lại giận vậy, tớ sai rồi mà."
2.
Tôi khổ sở nhắm mắt lại.
Cảnh tượng này ai mà nhìn chẳng kêu "Trời đất ơi!"
Chưa kể Giang Nghiêu còn ngọt ngào kêu "ngoan", rồi ôm An Nhất an ủi nữa!
Chơi dở là tội lỗi nguyên thủy! An ủi cái gì mà an ủi!!
Thậm chí còn bỏ tay khỏi bàn phím làm game bị treo!!
Không ai vì an ủi anh em mà treo game đâu!!
Dù là tình cảm sâu đậm cũng không tới mức này!!
Họ không bình thường!!
3.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Ngôn chỉ mặc mỗi quần ngắn, hơi nước nóng bốc lên khi hắn bước ra ngoài.
Mái tóc đen vẫn chưa lau khô, từng giọt nước chảy xuống vai, lướt qua xương đòn và làn da trắng mịn đang nổi rõ trên lồng ngực…
Tôi vội vàng dời ánh nhìn đi, chết tiệt, nhìn gợi cảm quá!
4.
Hắn bước tới ngồi cạnh tôi, ngước mắt lên nhìn: "Nóng à?"
Tôi cố không nhìn từ cổ hắn trở xuống: "Hả?"
"Trán cậu đỏ rồi." Hắn nói rồi giơ tay vén tóc mái tôi, chạm vào trán tôi.
"Tôi không bị sốt." Tôi hút trà sữa rồn rột, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Hắn liếc nhìn ly trà sữa của tôi: "Tuần này là ly thứ ba rồi."
Rõ ràng hắn không bảo đừng uống nữa, nhưng tôi vẫn tự giác hiểu ra: "Uống xong ly này tôi không uống nữa."
Hắn hài lòng nhướng mày một chút rồi quay người bật máy tính.
5.
Tôi nhìn hắn bật máy tính, mở game, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Lâm Ngôn?"
"Hửm?"
Tôi lén nhìn lại phía sau, hai người kia vẫn đang đeo tai nghe.
Tôi ghé sát vào tai Lâm Ngôn: "Nếu chúng ta chơi đôi mà tôi giữa chừng bỏ game, cậu sẽ làm gì?"
Hắn hình như cười nhẹ: "Tại sao cậu bỏ game?"
Tôi học theo: "Vì cậu sợ tôi chơi dở, sợ tôi lao lên chết, nên tôi giận."
Hắn đưa tay véo má tôi, còn xoa xoa hai cái: "Khi nào tôi chê cậu chơi dở đâu, hử?"
Tôi hất tay hắn ra, giục hắn trả lời.
Trước khi đeo tai nghe, hắn nói nhẹ nhàng: "Giận thì an ủi."
6.
Tôi: "..."
Chết tiệt! Không nên là câu trả lời này chứ!!
Khoan đã, đầu tôi hơi lâng lâng.
Sao tôi còn cảm thấy hơi thoả mãn nữa là sao?!
Chẳng lẽ... ở thành phố lớn, tình cảm anh em là như vậy à?
Hay là tôi chưa thấy nhiều?!
7.
Lại là một buổi sáng học sớm lúc tám giờ.
Không thể dậy nổi, thực sự không thể dậy nổi!
Điện thoại rung bên tai, trong cơn mơ màng tôi nghe thấy giọng của Giang Nghiêu, lập tức mở mắt ra!
Lại có điều gì đó không ổn, mọi người ơi!!
Lần này tôi sẽ chứng minh được!
Tôi xoay người nhìn về phía giường của An Nhất.
Quả nhiên! Giang Nghiêu đang cúi xuống, đứng bên giường của An Nhất, dịu dàng gọi cậu ấy dậy.
Còn dùng tay vuốt mặt người ta nữa!
Anh em nhà ai gọi nhau dậy kiểu này!!
8.
Nhìn một lúc, An Nhất có tỉnh hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thì lăn ra ngủ tiếp rồi.
Không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy bởi mùi thơm phảng phất.
Mở mắt ra, trước mặt tôi là một túi bánh cuốn.
Ngước mắt lên một chút, thấy đôi mắt của Lâm Ngôn.
"Dậy rồi? Ăn sáng đi, sắp đến giờ học rồi."
9.
Sau khi rửa mặt, đầu óc tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Ngồi trên ghế nhai bánh cuốn, tôi nhìn Lâm Ngôn đang gấp chăn cho tôi.
Đột nhiên cảnh sáng nay nhảy vào đầu tôi.
"Lâm Ngôn?"
"Hửm?"
"Sáng nay cậu có thấy Giang Nghiêu gọi An Nhất dậy không?"
Lâm Ngôn nhanh nhẹn gấp chăn xong, quay người nhìn tôi: "Thấy rồi."
Tôi nuốt một miếng bánh cuốn, dè dặt nói: "Giang Nghiêu cũng khá dịu dàng ha?"
Ai gọi anh em dậy mà dịu dàng thế chứ!! Lâm Ngôn, cậu nói đi! Họ có gì đó không ổn đúng không!!
10.
Không ngờ Lâm Ngôn lại chỉ im lặng nhìn tôi, không nói gì.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn, tôi hơi bối rối: "Sao... sao thế?"
"Cậu nghĩ Giang Nghiêu dịu dàng à?" Giọng điệu của Lâm Ngôn không thể hiện cảm xúc rõ ràng.
Tôi không biết phải nói thế nào về sự dịu dàng của Giang Nghiêu đối với An Nhất vượt quá tình anh em!!
Sự im lặng của tôi khiến Lâm Ngôn bật cười, nhưng nụ cười đó khiến tôi hơi sợ: "Ý cậu là... cậu thấy Giang Nghiêu gọi An Nhất dậy khá dịu dàng hả?"