11.


Lâm Ngôn hít sâu một hơi, bước tới nhẹ nhàng véo má tôi: "Vậy cậu dạy tôi làm sao để dịu dàng hơn đi?"


Tôi bị véo má >3<, chỉ có thể ú ớ không rõ ràng: "Tôi đâu có ý đó!"


"Cứ gọi cậu dậy sớm là mắt đỏ hoe như thỏ, tôi chỉ còn cách mang đồ ăn về cho cậu, tôi còn có thể làm dịu dàng hơn thế nào?"


"Vậy từ giờ để Giang Nghiêu gọi cậu dậy nhé?"


Tôi lắc đầu liên tục, không đời nào!!


Đừng nói những lời đáng sợ thế chứ!


Lâm Ngôn nhìn tôi thêm một lúc, rồi bất chợt thở dài thả tay ra.


"Đến giờ học rồi, ăn đi."


Nói xong hắn quay người chuẩn bị ra ngoài.

12.


Dù giọng điệu của Lâm Ngôn vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng rõ ràng là hắn đang tức giận.


Tôi chưa kịp nghĩ vì sao hắn giận, bản năng sinh tồn khiến tôi lập tức nhào tới.


Tôi ôm lấy cánh tay hắn, năn nỉ một cách tội nghiệp: "Lâm Ngôn, Lâm Ngôn, Lâm Ngôn! Đừng giận mà!!"


Hắn lạnh lùng bước đi, để mặc tôi bám vào: "Tôi không giận."


Tôi thấy không ổn, liền đứng chắn trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình cả một cái đầu, liều một phen: "Giang Nghiêu chẳng dịu dàng chút nào!"


Tôi vỗ nhẹ vào hông hắn, cười nịnh nọt: "Hehe, sao mà so được với Lâm Ngôn của chúng ta chứ~~"

13.


Hắn rũ mắt nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nghiêm túc chút đi."


Tôi ngay lập tức thu lại nụ cười hề hề.


Hắn nghiêng đầu cười nhẹ, rồi quay đầu, xoa xoa đầu tôi: "Mau ăn đi, thật sự sắp muộn rồi."


Nhìn nụ cười thoáng qua của hắn, tôi sững người mất vài giây, rồi vội vàng chạy lại ăn bánh cuốn.


Bị trêu chọc như vậy, tôi quên hết chuyện bất thường của Giang Nghiêu và An Nhất rồi!


Thật đáng ghét!!

14.


Giang Nghiêu và An Nhất hình như cãi nhau.


Giang Nghiêu và Lâm Ngôn ra ngoài chơi bóng.


Bình thường Giang Nghiêu nhất định sẽ dỗ An Nhất đi xem mình chơi bóng, nhưng hôm nay trước khi ra ngoài hai người chẳng nói với nhau câu nào.


Sau khi họ đi, An Nhất đang cúi đầu nhìn điện thoại bỗng ngẩng lên nhìn cửa, mắt đỏ hoe.


Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để chứng minh có vấn đề sao??!!

15.


Tôi cắm ống hút vào ly trà sữa vừa mua đưa tới trước mặt An Nhất: "Sao thế, Nhất Nhất?"


Cậu ấy ngẩng lên cười với tôi một cái, rồi nói không uống.


Tôi nhìn ly trà sữa, lại nhìn người bạn cùng phòng dễ thương và tội nghiệp của mình, bèn quyết tâm đặt vào tay cậu ấy: "Tâm trạng không tốt thì uống chút ngọt sẽ thấy khá hơn."


Tôi tự an ủi mình: lát nữa nói với Lâm Ngôn là mình đã bớt uống một ly trà sữa, hắn chắc sẽ khen mình.

16.


An Nhất lặng lẽ hút vài ngụm trà sữa mà không nói gì.


Tôi ngồi bên cạnh, nhìn thấy mắt cậu ấy lại đỏ lên chút nữa.


"Sao thế, sao thế, đừng khóc mà Nhất Nhất?"


Tôi nhìn mà lòng đau thắt.


An Nhất là người hiền lành, tính cách rất tốt, cũng đối xử với tôi rất tốt.


Ngoại trừ Giang Nghiêu, tôi chắc chắn là người bạn thân nhất với cậu ấy!

17.


"Sao các cậu cãi nhau thế?"


An Nhất ngập ngừng một lúc rồi hỏi tôi có nhìn ra không.


Tôi im lặng, nếu đến giờ mà tôi còn không nhận ra thì chắc là mù thật rồi.


"Tôi không biết phải nói sao." An Nhất nhìn tôi, nói câu này rồi đột nhiên nước mắt trào ra.


Nhìn cậu ấy đau khổ không nói nên lời, mắt đầy dằn vặt và đau đớn.


Không hiểu sao, tôi mơ hồ cảm thấy mình biết lý do cậu ấy không thể nói ra.


"Đừng buồn nữa, An Nhất." Tôi chỉ biết vụng về an ủi cậu ấy.

18.


Nhìn cậu ấy lặng lẽ lau nước mắt, lòng tôi cũng quặn thắt, đột nhiên tôi không kìm được nữa.


Tôi ôm lấy cậu ấy bắt đầu khóc rống lên: "An Nhất đừng khóc nữa! Thấy cậu khóc tôi cũng buồn muốn khóc theo!!"


"Huhuhu Nhất Nhất cậu tốt thế này, chắc chắn là lỗi của Giang Nghiêu!!"


Tôi thầm mong Lâm Ngôn ở sân bóng sẽ dạy cho Giang Nghiêu một bài học!


An Nhất sững sờ một lúc mới phản ứng lại, cậu ấy lại bật cười, dịu dàng vỗ lưng tôi: "Tôi không khóc nữa đâu, Ninh Ninh cũng đừng khóc nữa."


An Nhất nói thế, nhưng bản thân cậu ấy cũng nghẹn ngào không nói thành lời.


Tuổi trẻ thật tuyệt, muốn khóc là khóc được ngay!

19.


"Nhất Nhất?!"


"Ninh Ninh?!"


Tôi buông An Nhất ra quay lại, thấy Giang Nghiêu và Lâm Ngôn đã trở về sau khi chơi bóng.


Hai người họ nhìn thấy chúng tôi liền biến sắc, nhanh chóng bước tới.

20.


Tôi nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu lên.


Thấy Lâm Ngôn với vẻ mặt lo lắng, vội vàng kéo tôi ra khỏi vòng tay của An Nhất.


Hắn nâng mặt tôi lên, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày: "Sao thế? Sao lại khóc?"


Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm gần ngay trước mặt, hít hít mũi: "Không... không có gì đâu."


Quay đầu lại, tôi thấy Giang Nghiêu cũng đang ôm lấy An Nhất, liên tục hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.


Hừ... sao tự nhiên thấy cảnh này có gì đó không đúng lắm nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play