31.
Lâm Ngôn và Giang Nghiêu về sát giờ giới nghiêm.
Tôi lén nhìn sắc mặt của Giang Nghiêu, trời ơi, còn đáng sợ hơn buổi chiều!
An Nhất bên cạnh nhíu mày nhưng cũng không nói gì, rồi leo lên giường.
Lâm Ngôn đang thay đồ chuẩn bị đi tắm, tôi đi qua định hỏi, liền ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
"Các cậu đi uống rượu à?"
32.
"Không, cậu ấy uống."
Lâm Ngôn cởi áo, ngẩng lên nhìn tôi: "Tránh ra, hôi lắm."
Tôi cười hì hì, bước tới gần thêm hai bước: "Không hôi, không hôi mà."
Rồi ghé vào hỏi nhỏ: "Giang Nghiêu sao rồi? Sao cãi nhau với An Nhất vậy?"
Lâm Ngôn cười khẽ, đưa tay ấn nhẹ đầu tôi, đẩy tôi ra: "Đừng tò mò nữa, tôi phải đi tắm."
Không được hóng chuyện làm tôi khó chịu lắm, tôi đưa khăn cho hắn, rồi suy nghĩ vài giây: "Hay là, tôi kỳ lưng cho cậu nhé? Vừa tắm vừa nói chuyện?"
33.
Lâm Ngôn đang nhận khăn thì chợt dừng lại, tôi đã buông tay rồi, khăn rơi xuống đất.
Tôi không nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống định nhặt khăn, miệng lẩm bẩm: "Sao lại không cầm được thế nhỉ?"
Vừa định đứng lên thì Lâm Ngôn cũng ngồi xuống, vươn tay nhốt tôi vào góc tủ quần áo.
Vì chiều cao chênh lệch nên dù ngồi xổm, hắn vẫn cao hơn tôi một cái đầu, ngước lên là thấy một đôi môi hồng mềm mại đang đối diện tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, ánh mắt dao động: "Sao... sao thế?"
34.
"Ninh Ninh."
"Hả?" Tôi vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Ngôn.
Hắn dùng một tay véo má tôi, giống như thường lệ, nhẹ nhàng xoa hai cái, nhưng giọng nói lại đầy căng thẳng: "Cậu có như vậy với người khác không?"
"Như nào cơ?"
Hắn cúi đầu nhìn đôi môi bị véo phồng lên của tôi: "Cũng nói với người khác là cùng tắm kỳ lưng à?"
"Không có!"
"Với An Nhất thì sao?"
"Không có mà!"
35.
Hắn cuối cùng cũng hài lòng, buông tay ra, nheo mắt cười rạng rỡ: "Sau này cũng không được tắm kỳ lưng với người khác, được không?"
Tôi bị nụ cười của hắn làm cho ngơ ngác hỏi lại: "Tại sao?"
Hắn đã đứng dậy, nắm tay tôi kéo lên: "Vì con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình."
Tôi: "..."
36.
Hắn kéo tôi đứng lên rồi mà còn không chịu thả tay, còn nắm chặt tay tôi hỏi: "Sao không buông tay?"
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, tôi: "..."
Thật kỳ lạ!
Tôi buông tay ra, nhưng hắn vẫn không chịu thả. Tôi lắc lắc, cũng không thể thoát được.
Tôi bất lực hỏi hắn: "Gì đây? Giờ cậu muốn tắm cùng luôn à?"
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng hình như Lâm Ngôn siết tay tôi chặt hơn một chút.
"Để sau đi." Lâm Ngôn bỏ lại một câu rồi quay lưng bước nhanh vào phòng tắm.
37.
Không biết Giang Nghiêu sau khi uống rượu giải sầu có phải là đã nghĩ thông suốt rồi không, mà từ hôm sau, cậu ấy đơn phương làm lành với An Nhất.
Sáng sớm, lúc còn mơ màng, tôi nghe thấy Giang Nghiêu nhẹ nhàng gọi An Nhất dậy, tôi cảm thấy vui lòng rồi ngủ tiếp.
Đến khi bị đánh thức bởi mùi đồ ăn sáng, tôi mới nhận ra:
Giang Nghiêu dịu dàng gọi An Nhất dậy mới là điều không bình thường chứ!!
38.
Tôi vừa ăn bánh vừa ngẫm nghĩ, cuối cùng ngộ ra.
Bất thường thì cũng kệ đi, còn hơn là cãi nhau chiến tranh lạnh!
Nghĩ vậy, những điểm bất thường giữa Giang Nghiêu và An Nhất trước đây đột nhiên lại trở nên hợp lý.
Tôi bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn.
Khi tôi ăn xong, Lâm Ngôn nhướn mày hỏi tôi sao trông vui thế, tôi mỉm cười tươi rói: "Cha đây cảm thấy rất mãn nguyện!"
Lâm Ngôn cười khẩy: "Đang mơ giữa ban ngày đấy à, cha duy nhất trong phòng này là tôi mới đúng."
Tôi đang vui nên không thèm chấp hắn.
39.
Nhưng niềm vui đó cũng chỉ kéo dài được nửa ngày rồi tan biến.
Chiều, Lâm Ngôn và Giang Nghiêu đi chơi bóng, An Nhất nói đi thư viện.
Trời âm u, không có tiết học, phòng ký túc xá vắng tanh, điều kiện lý tưởng để ngủ.
Tôi ngủ say đến mức không biết trời đất gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy có người bước vào.
Tôi nghe thấy Giang Nghiêu với giọng có chút bực bội: "Không phải, cậu không thể nói thẳng với tôi rốt cuộc là sao à?!"
"Tại sao tôi làm gì cũng sai?!"
Tôi giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ nín thở, không dám phát ra tiếng động.
Vài giây sau, tôi mới nghe thấy giọng nói khác: "Người sai không phải cậu, là tôi."
Là An Nhất.
Giọng cậu ấy trầm thấp, không thể hiện được cảm xúc.
40.
Giang Nghiêu hít một hơi thật sâu: "Nhất Nhất, tôi không hiểu."
"Tôi đã giải thích rồi, cô gái đó theo đuổi tôi, nhưng tôi thực sự luôn từ chối mà?"
"Lâm Ngôn nói cậu có tính chiếm hữu, tôi hiểu mà, tình cảm giữa chúng ta thân thiết như vậy, có chiếm hữu cũng là bình thường, nhưng tôi không hiểu tại sao cậu cứ mãi không vui."
Giang Nghiêu nói rất nhanh, giọng đầy gấp gáp.
Giang Nghiêu vốn không phải là người kiên nhẫn, chút kiên nhẫn hiếm hoi đó cậu đều dành cho An Nhất.