Bên ngoài vang lên giọng nói của những người khác, Thời Giản phán đoán không có nguy hiểm liền xông ra ngoài, các phòng bên cạnh cũng lần lượt mở cửa.
Lại có người chết.
Người chết lần này Thời Giản cũng có ấn tượng, là người may mắn được ở chung phòng với Trương Đống, thế nhưng người may mắn này hiện tại lại nằm ngoài cửa sổ phòng bọn họ.
Thời Giản theo mọi người nhìn xuống ngoài cửa sổ.
Anh ta không thể gọi là một cái xác được nữa, giống như bị moi rỗng từ bên trong, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại một lớp da mềm nhũn treo trên cành hoa tường vi.
Cành hoa tường vi trông thì không sắc bén nhưng lại đâm xuyên tim xác chết, trên mặt anh ta còn lưu lại vẻ sợ hãi trước khi gặp chuyện, hai mắt trợn trừng.
Thời Giản: A!
Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghiến răng, nắm chặt tay, đè nén tiếng kêu cứu xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đã biết lâu đài kỳ lạ này sẽ có người chết, thêm nữa cũng không trực tiếp có mặt ở hiện trường, mọi người cũng không còn hét lên kinh hãi, nhưng đương nhiên vẫn không tránh khỏi hoảng hốt.
Trương Đống thở dài, anh ta điểm danh lại số người, thở phào nói: “Xem ra tối qua chỉ có một người trúng chiêu.”
Không phải Trương Đống lương thiện, mà là streamer mới sống sót càng nhiều, anh ta là người hướng dẫn tân thủ sẽ nhận được càng nhiều điểm, ngay từ đầu Trương Đống đã nói rõ với mọi người rồi.
Nếu không sẽ không có ai tin anh ta, chỉ có mối quan hệ liên quan đến lợi ích mới là bền vững nhất.
Trương Đống trực tiếp lấy ra một chiếc máy quay, thấy Thời Giản lộ vẻ nghi hoặc thì chủ động giải thích.
“Đây không phải máy quay thông thường, nó có thể ghi lại sinh vật đặc biệt, còn có một số chức năng ẩn, là tôi rút được trong gói quà tân thủ.”
“Nếu mọi người có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này thì cũng sẽ nhận được gói quà tân thủ, bên trong có thể bốc được đạo cụ hữu dụng, nghe nói đạo cụ của người đầu tiên phá đảo phó bản tân thủ đều rất mạnh, tiếc là tôi không được hạng nhất.”
Thời Giản lại có thêm kiến thức mới, hóa ra còn có đạo cụ.
Trương Đống không lan man nữa, vẫn là câu nói kia, chưa chắc đã vượt qua được phó bản lần này.
Thông qua máy quay của anh ta, Thời Giản có thể thấy rõ đêm qua thật sự có một đôi mắt như cô nàng thành thị miêu tả chui qua khe cửa vào phòng Trương Đống, bạn cùng phòng của Trương Đống không nhịn được mở mắt, sau đó như mất hồn, tự mở cửa sổ nhảy xuống.
Người may mắn ôm đùi cũng không thể gặp may sống đến cuối cùng, nhưng đã để lại hình ảnh khi còn sống.
Trương Đống nói tiếp: “Đôi mắt đó rất tà môn, chúng ta không được nhìn, nhìn vào sẽ mất ý thức.”
“Xin lỗi, tôi muốn cứu anh ta nhưng lại không có năng lực.” Trương Đống xoa mặt, khó nén được vẻ áy náy.
“Không sao.”
Không ai có thể trách Trương Đống, tròng mắt đó quả thật làm người ta bó tay chịu trói.
Mọi người bình tĩnh lại, bắt đầu bàn tán rôm rả.
...
“Tôi cũng nhìn thấy đôi mắt đó, may mà hai mắt tôi nhắm nghiền không nhìn thẳng vào nó, không thì tôi cũng hẻo rồi.”(App T-Y-T)
“Tôi cũng vậy... Tôi có thể cảm nhận được nó dán lên người mình, phải véo đùi mới kìm được không mở mắt ra.”
“Phòng mọi người tối qua có bị dột không, phòng chúng tôi nhìn cũng bình thường mà không biết dột ở đâu, hại tôi mất ngủ cả đêm.”
“Phòng tôi cũng thế, tôi cũng chẳng ngủ được.”
“Ai mà ngủ nổi.”
Trương Đống cũng không ngủ, anh ta cố gắng nhắm mắt chịu đựng đến sáng rồi nhanh chóng triệu tập những người còn lại.
Thời Giản ngủ được.
[Tôi chứng minh, tối qua streamer ngủ rất say, ngoan như một chú heo sữa.]
[Hahaha, một mỹ nhân như vậy lại bị gọi là heo sữa, không phải là công chúa ngủ trong rừng sao?]
[Có trời mới biết tôi rình streamer ngủ cả đêm, chỉ muốn xem cô ấy có tỉnh dậy rồi tiếp tục run không, không ngờ cô ấy lại ngủ ngon thế.]
[Hóa ra ngủ ngon cũng có thể tránh được rủi ro, học được rồi (?).]
“…”
Lúc này Thời Giản có hơi chột dạ.
Trong lúc mọi người vẫn đang dong dài về trải nghiệm tối qua, cô hoàn toàn không chen vào được câu nào, dù sao cũng ngủ mất rồi, ai làm gì cũng không hay.
Hơn nữa trong một đám người hai mắt thâm quầng, Thời Giản tràn đầy sức sống trở nên nổi trội, thấy không ít ánh mắt hướng về phía mình, cô bình tĩnh chuyển chủ đề.
“Chúng ta có nên nghĩ cách đối phó không?”
Trương Đống gật đầu: “Đúng vậy, đông người nhiều sức, chúng ta cùng nhau nghĩ cách phá đảo nào.”
Trương Đống cũng để ý thấy sắc mặt Thời Giản rất tốt, càng thêm kính nể Thời Giản, trong lòng lại một lần nữa cảm thán——
Em gái Thời Giản này, đúng là sói đội lốt cừu!
Bỗng nhiên bị ném vào nơi nguy hiểm như vậy lại không khóc không nháo, mặt không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh!
Tối qua còn có thể ngủ được, đảm bảo có đủ sức lực đối phó với biến cố bất ngờ, rất thông minh!
Bây giờ còn là người đầu tiên khuyên mọi người nghĩ cách.
Trương Đống không chỉ đơn thuần ngưỡng mộ Thời Giản, vẻ ngoài xinh đẹp đứng trước thời khắc sinh tử cũng chỉ vô dụng, tố chất tâm lí và đầu óc mới là thứ quan trọng.
Không riêng Trương Đống, những người còn lại ít nhiều cũng có suy nghĩ giống anh ta.
Thời Giản đã mở đầu thì phải nói cho hết, cô muốn biết: “Nếu thứ trong lâu đài này muốn giết chúng ta, tại sao không trực tiếp ra tay?”
Cô cảm thấy nguyên nhân cái chết của hai người này có chút phiền phức, một người là cố gắng trốn khỏi lâu đài, một người là nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Thời Giản: Như vậy chẳng phải phiền phức sao?
Hay là thích thú với việc giết từng người một?
Cô cảm thấy trên mặt quản gia Đường viết rõ muốn bọn họ đều chết hết.
Trương Đống trả lời: “Có hạn chế, thông thường là phải kích hoạt điều kiện, ví dụ như lời nhắc của quản gia Đường không được tự ý rời khỏi lâu đài khi chưa được chủ nhân cho phép.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thời Giản cầm giấy bút trên bàn bắt đầu ghi chép, những người bên cạnh bổ sung thêm.
Những điểm đã biết có thể kích hoạt cái chết là——
1: Tự ý rời khỏi lâu đài.
2: Nhìn thẳng vào đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
3: Rời khỏi phòng lúc nửa đêm.
Hai điểm đầu đã được xác minh, điểm cuối cùng tạm thời chưa biết nhưng cũng có thể đúng.
“Ục——”
Tiếng bụng đói vang lên, Thời Giản ngẩng đầu, cô gái mặt trái táo đỏ ôm bụng, mặt mày đỏ bừng: “… Xin lỗi tôi đói quá, lúc vào đây tôi đang tăng ca, chưa kịp ăn tối.”
Quản gia Đường đã chuẩn bị cơm cho bọn họ, nhưng những thứ đó cũng không ăn được.
Thời Giản ăn chay trường kỳ, thường xuyên đói bụng, bây giờ cô không đói, nhưng điều này nhắc nhở cô về điều kiện thứ tư.
“Còn có thể chết đói.”
Bọn họ không có thức ăn.
Trương Đống cau mày: “Phòng bị dột cũng không phải chuyện đùa.”
Đã có người bị cảm lạnh, vừa rồi cứ hắt hơi liên tục, thể chất yếu đi sẽ có nguy cơ tử vong, hơn nữa ai biết được ban đêm có hạ nhiệt hay xuất hiện mưa đá hay không.
Mọi chuyện đều có thể xảy ra, bây giờ căn phòng còn nguyên vẹn, buổi tối lại có thể dột nước một cách khó hiểu, đây còn là tầng một của lâu đài, việc bị dột có khả năng là hành động ác ý.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi lâu đài này, phá đảo phó bản có lẽ sẽ rời khỏi được đây.”
“Nhưng không ra ngoài được, ra ngoài sẽ chết, phải được chủ nhân đồng ý, chúng ta cần chủ nhân quay về.”
“Có lẽ chẳng có chủ nhân nào hết, tôi thấy quản gia Đường kia là muốn chúng ta chết ở đây!”
Tâm trạng của mọi người lại trở nên bồn chồn.
Thời Giản biết thời điểm này là lúc nhân vật chính nên ra mặt.
Cô đã đóng hàng chục bộ phim truyền hình, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, cô phải đứng ra, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người rằng đừng hoảng sợ, cô có cách, hãy để cô phát huy trí thông minh của mình.
Đây là thời khắc tỏa sáng.
Nhân vật chính xinh đẹp xoay chuyển tình thế, cứu tất cả mọi người khỏi nguy nan như một vị cứu tinh.
Cô biết lúc này mình nên dùng biểu cảm gì là động lòng người nhất, ánh đèn như thế nào có thể phủ lên cô một bộ lọc thánh thiện.
Thời Giản đứng dậy, mọi người đều nhìn cô.
Trên mặt cô nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người: “Không đủ ghế ngồi, ai mệt có thể ngồi ghế của tôi trước, tôi đi bê thêm.”
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, cô quay người bước ra ngoài.
Thời Giản muốn khóc, cô không có đầu óc, cô chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, thực sự không nghĩ ra được giải pháp nào.
Chuyện này cứ giao cho những người còn lại đi, cô bê ghế giúp đỡ bọn họ là được.
...
Thời Giản nói là đi bê ghế, cũng thực sự đi bê, mỗi phòng đều có hai cái ghế, vốn dĩ phòng của họ cũng không xa phòng của Trương Đống, Thời Giản liền quay về một chuyến.
“Hi hi hi...”
Tiếng cười kỳ quái của phụ nữ vang lên, cơ thể đang bê ghế của Thời Giản cứng đờ.
Cái gì thế này!
Cô đột ngột ngẩng đầu, trên bức tường bên cạnh treo một chiếc đồng hồ trang trí, trên mặt kính thủy tinh lúc này xuất hiện một người phụ nữ tóc dài không có khuôn mặt, tiếng cười đó chính là do ả phát ra.
“Hi hi hi, khuôn mặt của cô đẹp thật, nhưng rất nhanh nó sẽ là của tôi, lột xuống phải lột nguyên vẹn, không được làm hỏng.”
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Kính Nữ.” Không phải là đồ trang trí xấu xí!
Như nghĩ ra điều gì đó, Kính Nữ bổ sung thêm.
Toàn thân Thời Giản xịt keo cứng ngắc, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Kính Nữ đánh giá Thời Giản, trong lòng thỏa mãn, rất tốt, xem ra hiện tại cô đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi, bị doạ đến mất tiếng luôn.
Lần trước Thời Giản nói ả là đồ trang trí xấu xí đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Kính Nữ.
Sợ hãi, e sợ ả mới là biểu hiện bình thường.
Trong đôi mắt mở to vì căng thẳng của Thời Giản, Kính Nữ cười càng điên cuồng, ả ung dung biến thành dáng vẻ của Thời Giản trong gương.
Tất nhiên biểu cảm và động tác thì khác.
Kính Nữ muốn chiếm đoạt quyền kiểm soát cơ thể của người khác, ngoài việc cần đủ nỗi sợ hãi thì còn phải biến thành dáng vẻ của đối phương mới có thể nhập vào được.
Kính Nữ: Trước kia chỉ là ngoài ý muốn thôi, bây giờ muốn chiếm lấy khuôn mặt này dễ như trở bàn tay.
Ả đã bắt đầu tưởng tượng cảnh xé nát lớp da xinh đẹp này, cảnh tượng máu tươi ấm áp bắn tung tóe, nhất định là rất tuyệt.
Kính Nữ chuẩn bị xé rách tấm gương, tiến vào cơ thể Thời Giản, nhưng lại phát hiện——
“Ơ?”
“Sao không vào được?!”
Tiếng cười điên cuồng của Kính Nữ đột ngột im bặt, ả thử nhiều lần đều không thành công, theo lý mà nói, nỗi sợ hãi đã đủ rồi, ả cũng biến thành dáng vẻ của đối phương, lẽ ra có thể khống chế cơ thể của đối phương rồi chứ?
Kính Nữ ngu ngơ nhìn Thời Giản trước mặt.
Sau đó ả thấy Thời Giản chỉ tay vào chính mình, như nhận ra điều gì đó, giọng điệu không thể tin nổi: “... Cô đang bắt chước tôi à?”
Kính Nữ: Không phải ả trông giống hệt Thời Giản sao?
Rất khó để nhận ra à?
Hơn nữa, trọng tâm của cô là gì vậy, nỗi sợ hãi của cô đâu rồi?
Thời Giản tức giận, cũng không lùi ra, cô thậm chí còn tiến lại gần Kính Nữ một chút: “Cô đang đùa tôi đấy à?”
Cô chỉ đoán thôi, không ngờ lại là thật!
Nỗi sợ hãi của cô đã biến mất khi thấy đối phương bắt chước mình.
“Nào, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, cái thứ cô biến thành có điểm gì giống tôi không, đôi mắt hai mí này là dao liềm cắt à, mũi vừa cứng vừa sưng, làm mũi thất bại đúng không?”
“Mũi tôi là hàng tự nhiên, cảm ơn.”
Cô trợn mắt: “Xấu xí như vậy cũng dám chạy đến ăn vạ tôi, tôi thấy nhiều người như cô lắm rồi.”
Thời Giản vừa nổi tiếng vừa xinh đẹp, không biết bao nhiêu ngôi sao hạng bét muốn dựa hơi cô để nổi tiếng, chỉ là cô không ngờ ngay cả quỷ cũng vậy.