Những khán giả chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của Thời Giản ban đầu chỉ vì muốn xem cận cảnh cô nàng xinh đẹp, không ngờ lại vô tình mở khóa một mặt khác của nữ streamer mới, “tôi không sợ, tôi chỉ giả vờ”.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp sững sờ một lúc rồi nhanh chóng gọi bạn bè cùng vào xem.

Streamer xinh đẹp đâu đâu cũng có, xinh đẹp như Thời Giản rất ít, nhưng vừa xinh đẹp vừa có thể run chân đến xoắn lại như mì ăn liền vẫn là lần đầu tiên thấy!

Còn có người tặng Thời Giản một chiếc [Kẹo mút], đây là phần thưởng đầu tiên Thời Giản nhận được sau khi đến đây, cũng là phần thưởng đầu tiên xuất hiện trong toàn bộ phó bản.

[Kẹo mút] ngọt ngào dành tặng cho streamer lật mặt như lật bánh tráng + run chân.

Số lượng người xem phòng phát sóng cá nhân của Thời Giản cũng đang chậm rãi tăng lên.

Thời Giản vẫn không hề hay biết, nếu biết thì cô thà không nhận phần thưởng còn hơn, cô còn đang mừng thầm vì không bị phát hiện, đồng thời cũng âm thầm tự động viên bản thân.

Đang phát trực tiếp mà, cho dù trong thời khắc thế này cũng phải giữ hình tượng hoàn hảo, cô nhất định làm được!

...

“Chúng ta có nên phân chia phòng trước không, bây giờ không thể ra khỏi lâu đài, phải ở lại đây.”

Trương Đống đưa ra đề nghị sau khi quan sát tầng một.

Phạm vi hoạt động của Thời Giản và những người khác vẫn luôn ở tầng một, quản gia Đường sau khi ra ngoài dọa mọi người xong thì lấy cớ đi chuẩn bị bữa tối, bỏ mặc bọn họ ở đây.

Vừa rồi Trương Đống cùng một vài người khác phát hiện ra tầng một có rất nhiều phòng ngủ có thể ở được.

“Được.”

“Chia phòng thôi.”

Không ai phản đối, sau khi mọi người biết Trương Đống là streamer lâu năm kiêm hướng dẫn viên cho người mới thì đều tự nhiên nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào anh ta, dù sao Trương Đống cũng đã trải qua rất nhiều phó bản lấy mạng người, ôm đùi anh ta sẽ có cơ hội sống sót.

Phòng ngủ là phòng đôi, đương nhiên là hai người một phòng, không ít người muốn ngủ chung phòng với Trương Đống, thậm chí còn suýt xảy ra tình huống hai người đàn ông đánh nhau vì chàng trai lực lưỡng Trương Đống.

Nhìn cảnh Trương Đống bị vây quanh bởi mấy tên đàn ông, Thời Giản không hiểu sao lại muốn cười, suýt chút nữa là mất hết cảm giác sợ hãi.

Cuối cùng, bạn cùng phòng may mắn của Trương Đống vẫn được chọn ra bằng cách chơi kéo búa bao.

Bạn cùng phòng tạm thời của Thời Giản là một cô nàng thành thị ăn mặc rất thời trang.

Thời Giản lịch sự gật đầu chào hỏi cô nàng thành thị, không nói thêm lời nào, đối phương dường như cũng không có ý định trò chuyện, điều này khiến cho Thời Giản thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy, dù sao cũng không biết bây giờ giọng nói cô có ổn định không.

Tuy nhiên, cảm giác sợ hãi vẫn không thể xua tan được, lâu đài Tường Vi chết tiệt này luôn thách thức dây thần kinh yếu ớt của cô.

Quản gia Đường đã rời đi trước đó lại lặng lẽ xuất hiện sau khi mọi người phân chia phòng xong, ông ta dường như luôn giám sát tiến trình của bọn họ.

Quản gia Đường nở nụ cười vừa khách sáo vừa chứa đựng sự ác ý: “Bữa tối thịnh soạn đã chuẩn bị xong, mọi người có thể theo tôi đến nhà ăn, sau khi dùng bữa còn có thể ngâm suối nước nóng thoải mái.”(App T-Y-T)

Nói xong, ông ta đi trước dẫn mọi người đến nhà ăn, trong lòng Thời Giản có một dấu hỏi lớn——

Bữa tối mà đối phương chuẩn bị có thể ăn được không?

Quản gia Đường này tuy bề ngoài không khác gì người thường, nhưng Thời Giản không cho rằng ông ta là người bình thường.

Tuy nhiên cô vẫn đi theo ông ta, không đi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, yêu cầu bây giờ là đến nhà ăn.

Nhà ăn được bài trí rất xa hoa, đèn chùm pha lê chiếu sáng bộ đồ ăn bằng bạc lấp lánh, bàn ăn đủ sức chứa hơn hai mươi người, trước mỗi vị trí còn đặt một cành hoa tường vi đỏ thắm.

Không có nhãn cầu, là loại bình thường.

Trong phòng còn vang lên tiếng đàn vi-ô-long du dương, mọi thứ nhìn qua cực kỳ ấm cúng.

Nhưng Thời Giản lại ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng, không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Không lâu sau đã chứng minh đó không phải ảo giác.

Thời Giản đi chậm hơn mấy người kia vài bước, đoàn người đa phần đã đến nơi, có người thực sự rất đói, trong hoàn cảnh này cũng bắt đầu thả lỏng, người nọ cẩn thận mở nắp thức ăn, sau đó hét toáng lên rồi vội vàng ném cái nắp ra xa.

“Mẹ kiếp, chuột chết ư?!”

Không chỉ có chuột chết, đống thịt cháy đen kia được xử lý rất sơ sài, Thời Giản còn nhìn thấy cóc nhái, giun đất... đại khái còn có cả một ít thịt thối, sau khi không còn nắp đậy thì mùi hôi thối xông lên tận trời, lan tỏa khắp không gian.

Thời Giản: “...”

Quản gia Đường nhiệt tình chào mời: “Các vị khách không ăn sao?”

Chắc chắn là không thể ăn rồi, ăn kiểu quái nào!

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, quản gia Đường thấy không ai động đũa thì hơi tiếc nuối dọn từng đĩa đồ ăn đi.

Có nhà ăn làm nền, Thời Giản biết suối nước nóng chắc chắn cũng chẳng ra gì, chỉ là——

Cô cau mày: “... Đây là nước sôi đúng chứ?”

Thời Giản cùng một nhóm người đứng bên cạnh cái gọi là suối nước nóng, nhìn cái hồ bốc khói nghi ngút, thỉnh thoảng còn sủi bọt, cô cảm thấy phó bản này thực sự không định để mọi người sống tốt.

Nhảy vào hồ nước sôi để ngâm suối nước nóng, là muốn trực tiếp luộc sống người ta à.

… 

“Cũng muộn rồi, các vị khách vui lòng về phòng nghỉ ngơi. Nhắc cho mọi người nhớ, chủ nhân thích yên tĩnh, sau 12 giờ đêm đừng ra khỏi phòng.”

Quản gia Đường vứt một câu như vậy rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.

Thời Giản cảm thấy lời quản gia Đường có ẩn ý, lời nhắc nhở này rất quan trọng, Trương Đống cũng chứng thực điều này, anh ta liên tục nhấn mạnh nhiều lần.

“Nhất định không được ra khỏi phòng sau 12 giờ đêm, ra ngoài có thể xảy ra chuyện không hay.”

Trở về phòng, bạn cùng phòng là cô nàng thành thị hỏi Thời Giản: “Cô có tắm không? Tôi muốn tắm, nhưng tôi tắm khá lâu, cũng sắp 12 giờ rồi...”

Thời Giản hiểu ý cô ta, là hy vọng Thời Giản tắm nhanh một chút, tốt nhất khỏi tắm cũng được, cô nàng này là kiểu người khá ích kỷ.

Nếu là bình thường, Thời Giản có thể sẽ cãi nhau với cô ta, nhưng hôm nay cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trong chế độ sinh tồn này cũng lười phí sức với cô nàng.

Vì vậy, cô lắc đầu: “Không tắm, tôi tắm trước rồi, rửa tay là được.”

Thời Giản đã tắm ở khách sạn rồi, còn mặc luôn áo choàng tắm đến đây, vì vậy trước khi ngủ cô chỉ cần rửa tay là xong.

Nơi này có chỗ tốt là mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, có lẽ cũng là để tránh không ra khỏi phòng sau 12 giờ, nếu không lỡ sau 12 giờ có ai buồn tiểu thì cũng không hay lắm.

Cô nàng thành thị nghe Thời Giản nói xong thì nở nụ cười hài lòng: “Vậy cô đi đi.”

Thời Giản chỉ định rửa tay, thế nhưng biến cố lại đột ngột xảy ra.

[Streamer, nguy hiểm!]

[Trong gương có thứ gì đó, tôi không dám nhìn đâu.]

[Tôi chỉ vừa mới định “nuôi” cô ấy thôi mà, chẳng lẽ sắp đi đời rồi sao? Sao cô ấy xui dữ vậy, những người khác đều không có chuyện gì. QWQ]

Thời Giản cúi đầu rửa tay, chiếc gương treo trước bồn rửa mặt ban đầu vẫn bình thường, phản chiếu hình ảnh của cô và những đồ vật xung quanh, bất ngờ lại hiện ra Kính Nữ tóc dài không có mặt.

Kính Nữ lấy nỗi sợ hãi làm thức ăn, càng sợ hãi thì ả càng mạnh mẽ, dễ dàng chiếm lấy cơ thể của đối phương.

Ả đã sớm để mắt đến Thời Giản xinh đẹp lại còn nhát gan, chẳng phải là chuẩn bị riêng cho ả sao?

Thời Giản run chân không chỉ có mấy khán giả phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy, Kính Nữ cũng nhìn thấy.

Kính Nữ thích thú ngắm nhìn Thời Giản, cơ thể hưng phấn đến mức đung đưa, ả đã coi cơ thể Thời Giản là vật trong túi.

Kính Nữ tạo dáng, chuẩn bị đón nhận tiếng hét của Thời Giản, khán giả phòng phát sóng trực tiếp lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy Thời Giản sắp xong rồi.

Thời Giản ngẩng đầu lên.

Đối mặt với Kính Nữ không có mặt đang giương nanh múa vuốt.

Cô quay người rời đi, vừa đi vừa xoa xoa cánh tay, không nhịn được chê bai: “Đồ trang trí ở đây xấu thật.”

Bao giờ cô mới có thể về đây.

Không có tiếng hét, không có sợ hãi.

“Đồ trang trí xấu xí” Kính Nữ: ???

Bình luận tăng chóng mặt, tiếng thảo luận sôi nổi.

[Ha ha ha, sao lại thế này!]

[Tôi thực sự nhìn thấy một chút nghi ngờ trên khuôn mặt không có ngũ quan của Kính Nữ?]

[Streamer mới dường như không nhận ra Kính Nữ, coi ả là đồ trang trí xấu xí của lâu đài, phì.]

Thời Giản thực sự không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô không coi thứ trong gương là quái vật tấn công.

Sau khi trải qua hoa tường vi có nhãn cầu, bữa tiệc thịt thối, suối nước nóng nước sôi, thần kinh của cô cũng tê liệt, cho rằng đó là thứ tương tự, chỉ là hơi xấu một chút.

...

Thời Giản tránh được Kính Nữ bèn nằm xuống giường ngủ, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay với cô đã là rất khuya, ngoài một số công việc cần thiết phải thức đêm, Thời Giản vẫn luôn ngủ rất sớm, bị không ít người hâm mộ trêu chọc là thói quen của em bé ngoan, không hòa nhập được với nhóm người trẻ tuổi thích thức đêm.

Tất nhiên không phải là điện thoại không thú vị hay đi chơi không vui, mà là thức đêm đồng nghĩa với việc nổi mụn, sưng phù, quầng thâm...

Ngủ là cách làm đẹp tốt nhất.

Cô nàng thành thị trước khi vào phòng tắm nhìn thấy hành động của Thời Giản, cô ta không tin có người có thể ngủ được vào lúc này.

Lúc đầu Thời Giản thực sự có chút không ngủ được, nhưng nghĩ đến tác hại của việc thức đêm vì thế vẫn ép mình đi vào giấc ngủ.

Đúng 12 giờ đêm, tiếng chuông trong lâu đài vang lên, hai con mắt đỏ rực chui qua khe cửa phòng, chúng nhảy nhót lăn lộn trên sàn như những viên bi thủy tinh, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh được khuếch đại vô hạn.

Thời Giản ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

Hai con mắt lơ lửng tiến lại gần mặt Thời Giản, soi sáng cả gương mặt cô.

Thời Giản nằm trên giường vẫn thở đều đều, ngủ rất ngon.

Hai con mắt đợi một lúc cũng không thấy Thời Giản có xu hướng tỉnh dậy, đành chuồn đi tìm mục tiêu khác.

Sáng hôm sau, Thời Giản vừa mở mắt đã thấy cô nàng thành thị vẻ mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, không ngủ à?”

Phải thức trắng đêm mới tàn tạ được cỡ này nhỉ?

Cô nàng thành thị còn ngạc nhiên hơn: “Cô ngủ được à?”

Thời Giản gật đầu, không thì sao?

“Vậy cô không biết tối qua có hai con mắt đi tuần khắp phòng chúng ta, phòng còn bị dột với lọt gió à...”

Cô nàng thành thị thấy Thời Giản tinh thần phấn chấn, đầu óc tỉnh táo thì đã xác định Thời Giản thực sự ngủ rất ngon.

Cô ta cả đêm không ngủ, nhịn rất khổ sở.

Cô ta chưa từng trải qua một đêm khó khăn như vậy, đầu tiên là phát hiện ra con mắt nhảy nhót trong phòng, trực giác mách bảo bị chúng phát hiện không ngủ sẽ không có chuyện gì tốt, thế là nhắm mắt chờ chúng rời đi, một lúc sau phòng đột nhiên bắt đầu dột gió dột mưa.

Cô ta vốn tưởng Thời Giản cũng giả vờ ngủ như mình, không ngờ Thời Giản lại thực sự không biết gì.

Thời Giản đứng dậy, cô đúng là không biết.

Nhưng cô phát hiện sàn nhà có nước đọng, vén chăn lên thấy chăn cũng hơi ướt.

Phá án rồi, cô lẩm bẩm: “Thảo nào tối qua ngủ hơi lạnh.”

Cô mơ màng còn tưởng mình đang ở phim trường.

Thời Giản có yêu cầu rất cao về chất lượng cuộc sống, nhưng cũng không phải không chịu được khổ, trong thời gian quay phim, bất kể môi trường có thế nào thì cô vẫn tranh thủ ngủ khi có cơ hội.

Cô nàng thành thị: “...”

Hai người không nói chuyện nữa, vì bên ngoài cửa có tiếng ồn ào, tim Thời Giản đập nhanh.

Có chuyện rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play