Kính Nữ một lần nữa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, lần này có ngũ quan, sự thay đổi tâm lý của ả càng trực quan hơn.

Sao hạng bét, xấu xí... những từ ngữ này từng chữ một đâm thẳng vào tim.

Kính Nữ trợn trừng hai mắt, ả thậm chí còn nghi ngờ tai mình, streamer này sao đột nhiên lại to gan như vậy?

Ả là quỷ đấy.

Hơn nữa, tại sao ả không nhập vào được, chẳng lẽ năng lực của ả suy yếu rồi sao?

Sau khi hoang mang và tự hoài nghi bản thân , cuối cùng Kính Nữ cũng lấy lại sự phẫn nộ vốn có, cả khuôn mặt ả méo mó không ra hình người, nhào về phía Thời Giản với dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

“Chết tiệt!”

“Tao sẽ xé xác mày!”

Trong mắt Thời Giản bùng lên ngọn lửa giận dữ: “Ai sợ ai, cô nghĩ ăn vạ mà được à?!”

Thời Giản cũng muốn xé xác con quỷ ăn vạ bú fame này, nhưng cô vừa xắn tay áo lên, nhìn thấy khuôn mặt vỡ vụn và móng tay dài sắc nhọn như thú dữ của đối phương mới giật mình nhận ra thứ mình đối đầu không phải là người thường.

Móng tay đó có vẻ thật sự xé xác được người ta.

“...” Thời Giản không muốn biến thành thịt người xé sợi.

Vì vậy, cô theo bản năng lùi lại hai bước.

“Ầm——ầm——ầm——”

Kính Nữ mang theo khí thế muốn ăn thịt và uống máu Thời Giản, adrenaline trong người Thời Giản tăng vọt, lại phát hiện có gì đó là lạ.

Mặc dù Kính Nữ rất hung hăng, thế nhưng cô ta2 không xông ra được, dường như bị tấm gương ngăn cản, thử đâm vào mấy lần, ngay cả mái tóc dài đen thẳng cũng rối tung.

Thời Giản từ “có chút sợ hãi” chuyển sang “mặt không biểu cảm”, cô nhìn chằm chằm Kính Nữ như một con chó điên liên tục đâm vào tấm gương, mí mắt giật giật.

Không đau hả?

Nhìn thôi cũng thấy đau.

Giây tiếp theo, Thời Giản giơ ngón giữa thon dài về phía Kính Nữ, còn ngoắc hai cái: “Cô, lại đây!”

Điên cuồng khiêu khích.

Thời Giản tính toán trong lòng, nếu đã đau thì đâm thêm mấy lần nữa, có thể đâm đến hồn phi phách tán thì càng tốt.

Kính Nữ mắng: “Tiện nhân!”

Ả phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng đâm mạnh hơn, Thời Giản thậm chí còn thấy tóc ả bị đâm bay, đỉnh đầu có xu hướng sắp hói.

Thời Giản: Được lắm, quỷ cũng trúng chiêu khích tướng.(App T-Y-T)

...


[??? Tôi là người mới đến, streamer này thật dữ dội, gan lớn quá trời, nói chuyện còn hài hước nữa, đã xinh còn hài, tôi thích rồi nha, đã ấn theo dõi. Nói mới nhớ, bây giờ chất lượng streamer mới đều cao như vậy sao?]

[Tôi cũng theo dõi rồi, đã lâu không vào phó bản người mới, nhớ trước đây người mới đều bị quỷ dọa khóc lóc thảm thiết.]

[Không không không, người mới bây giờ cũng bị quỷ dọa khóc, đừng nghi ngờ.]

[Tôi cũng được coi là người cũ của phòng phát sóng này rồi, lúc streamer vừa vào phó bản tôi đã ngồi ở đây, gan cô ấy không lớn đâu, nhát như thỏ ấy, phải làm sao miêu tả cảnh chân cô ấy run như mì ăn liền cho mọi người đây?]

Mấy khán giả đầu tiên của phòng phát sóng cảm thấy Thời Giản đột nhiên trở nên dữ dội như vậy, có vẻ như chỉ đơn giản là vì cô tức giận đối phương ăn vạ mình.

Khán giả mới đến nóng lòng muốn nghe cảnh chân run như mì ăn liền.

Xin hãy kể chi tiết!

Trong phòng phát sóng của Thời Giản lại xuất hiện quà tặng.

[Kẹo mút X1.]

[Hoa hồng X2.]

...

Thời Giản định mang ghế rời đi, mặc dù đối phương tạm thời có vẻ không thể làm hại cô, nhưng chỉ nghĩ đến việc ả không phải người thường, tự nhiên vẫn thấy khá rùng mình.

Có điều tư thế rời đi không thể chật vật được.

Thời Giản còn chưa kịp nghĩ ra tư thế nào là tiêu sái nhất thì Kính Nữ như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng động tác, ả nham hiểm nhìn chằm chằm Thời Giản, để lại một câu: “Tôi nhất định sẽ quay lại”, sau đó cơ thể bắt đầu dần biến mất trong gương.

Câu nói đó khiến người ta sởn tóc gáy.

Ngụ ý rằng Thời Giản đã bị nhắm đến, đối phương không phải con người, Thời Giản ở ngoài sáng còn ả ở trong tối, ả mang theo lòng thù hận, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để giết chết Thời Giản.

Thứ chưa biết mới là đáng sợ nhất.

Thời Giản: “...”

Cô nhìn Kính Nữ buông lời tàn nhẫn sắp biến mất, cười khẩy chế nhạo: “Bộ cô tưởng cô là sói à?”

Kính Nữ đã biến mất một nửa: Mẹ kiếp cái gì thế này?

Lúc mới nghe ả đe dọa, Thời Giản nói không sợ là giả, nhưng càng nghĩ càng thấy câu nói này cực kỳ quen thuộc, rất nhanh Thời Giản đã nghĩ ra, chẳng phải đây là câu thoại kinh điển của một con sói nào đó sao?

Đem lời đe dọa của Kính Nữ thay vào giọng điệu của con sói đó, Thời Giản không cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí còn muốn cười.

Hơn nữa, hù dọa ai chứ!

Mặc dù cô thực sự rất dễ bị hù dọa, nhưng Kính Nữ không giải quyết cô ngay mà muốn sau này mới tính sổ, chẳng phải vẫn là không có cách đối phó với cô sao?

Ít nhất là bây giờ không có cách nào.

Ngay khi Kính Nữ biến mất, Thời Giản nghe thấy tiếng động phía sau: “Cô đang làm gì vậy?”

Thời Giản tinh thần sụp đổ: Lại nữa hả?

Cô nắm chặt chiếc ghế, quay lại thì thấy là quản gia Đường.

Quản gia Đường gầy như que củi đứng cách Thời Giản không xa, Thời Giản không biết ông ta đến từ lúc nào, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.

Thời Giản nhìn thấy sinh vật quen thuộc (?) vì thế tinh thần căng thẳng cũng dịu đi một chút, cô nói thật: “Tôi muốn chuyển ghế qua phòng khác.”

Quản gia Đường không ý kiến gì, nói với Thời Giản: “Các vị khách đã tập trung ở phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng, phiền cô đi theo tôi.”

...

Khi Thời Giản đến, những người còn lại thật sự đã ngồi trong nhà ăn, từng người mặt mày đăm đăm, chắc chắn bữa sáng vẫn không thể ăn được.

Có người phàn nàn: “Tôi không muốn ở trong lâu đài biến thái này thêm một giây nào nữa, tàu hủ hệt như làm từ não người, rắn chiên giòn ngụy trang thành quẩy chiên à, mẹ bà, một tòa lâu đài bày đặt kết hợp Đông Tây làm gì, vấn đề là không hề ăn được.”

Thời Giản thì thầm hỏi Trương Đống: “Sau khi tôi rời đi, mọi người đã nghĩ ra cách đối phó chưa?”

Ánh mắt cô mang theo sự mong đợi, đây là vấn đề mà Thời Giản quan tâm nhất.

Nhưng vẫn khiến Thời Giản thất vọng, Trương Đống lắc đầu: “Chưa.”

Không có manh mối gì.

Cả một ngày mọi người cũng không nghĩ ra cách nào để rời khỏi lâu đài Tường Vi, buổi tối nhóm thảo luận giải tán rất sớm, mạnh ai nấy trở về phòng của mình.

Quá đói rồi, phải đi ngủ sớm mới có thể giữ sức.

Vào ngày thứ hai ở đây, mọi người không ăn bất cứ thứ gì, nước trong lâu đài cũng không ai dám uống.

Dạ dày của ngôi sao Thời Giản vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cũng cảm thấy hơi nóng ruột, không nhiều, chỉ một chút, có thể chịu được.

Thời Giản và cô nàng thành thị đều nằm trên giường của mình, không ai nói chuyện, cô nàng thành thị liếc nhìn Thời Giản, cũng bắt đầu kéo chăn nhắm mắt lại.

Thời Giản mừng vì tối qua mình ngủ say không nhìn thấy con mắt đỏ kia, tối nay cô cũng phải cố ngủ, thế nhưng giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô đột nhiên cảm thấy có vài giọt nước nhỏ li ti rơi vào người.

Cô mở choàng mắt, dù đã tận mắt chứng kiến nhưng vẫn thấy rất khó tin, Thời Giản đưa tay ra thử.

“... Mưa dột à?”

Tưởng tượng được không, mặt tường vẫn nguyên vẹn, cửa sổ đóng chặt, trần nhà cũng không có một vết nước nào, nhưng căn phòng này lại đang bị mưa dột, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, Thời Giản cảm thấy chăn bông trên người mình đã có dấu hiệu bị ướt?

Bây giờ đồng hồ trên tường chỉ còn chưa đầy 40 phút nữa là đến 10 giờ.

Thời Giản ôm chăn và gối của mình vội vàng né tránh, cô nhíu mày: “Có phải sớm hơn hôm qua không?”

Chăn gối không thể ướt, ướt rồi làm sao ngủ được.

Rõ ràng theo lời kể của những người khác thì hôm qua sau 12 giờ mới bắt đầu lọt gió dột nước mà?

Cô nàng thành thị cũng học theo Thời Giản ôm chăn, tối qua cô ta không ngủ nên biết rõ tình hình.

Cô ta hét lớn: “Đến sớm hơn rồi, thực sự đến sớm hơn rồi, hơn nữa hôm qua hình như cũng không dột nhiều như vậy, cũng không lạnh đến mức này?”

Gió thổi bay hết cơn buồn ngủ của Thời Giản, cô có một dự cảm không lành: “Thời gian đến sớm hơn, lượng gió và nước dột cũng tăng lên, không biết còn có trò mới nào nữa không

Đừng nha.

Vừa dứt lời, một viên mưa đá rơi trúng đôi dép lê của Thời Giản.

Thời Giản: !

Những căn phòng ở tầng một lúc này không chỉ lọt gió dột mưa mà còn bắt đầu rơi cả mưa đá.

Thời Giản nghe thấy các phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng nói chuyện hoảng loạn, cô biết có lẽ các phòng khác cũng bắt đầu xảy ra tình trạng này.

Một cơn gió thổi qua, Thời Giản rùng mình, cô lại nhìn đồng hồ, không do dự thêm nữa, nghiến răng mở cửa phòng.

“Cô đi đâu vậy?”

Cô nàng thành thị ở phía sau gọi Thời Giản.

Thời Giản: “Tôi ra ngoài một lát.”

Hành lang không gió không mưa, còn mang theo hơi ấm, ánh đèn màu cam có vẻ yên bình ấm áp, hoàn toàn khác với tình cảnh trong phòng. ( truyện trên app t.y.t )

Trương Đống có lẽ cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Thời Giản và cô nàng thành thị, anh ta đứng cách cửa, giọng lo lắng: “Đừng chạy lung tung!” Ai biết được có nguy hiểm hay không?

Trương Đống: Quả nhiên là cao thủ, gan cũng lớn quá!



Thời Giản đứng ở hành lang một lúc, cảm thấy người cũng ấm áp hơn, cô không phải gan lớn, mà là nghĩ đến: “Chưa đến 12 giờ.”

Sau 12 giờ không được rời khỏi phòng, bây giờ còn hơn một tiếng nữa mới đến 12 giờ.

Tất nhiên, quan trọng nhất là Thời Giản sợ mưa đá không có mắt, đập vào mặt cô thì to chuyện.

Trương Đống và những người khác cũng phát hiện ra rằng sau khi Thời Giản ra ngoài thì không có chuyện gì đáng sợ xảy ra, vì vậy dưới sự dẫn dắt của Trương Đống, những người còn lại cũng lần lượt đi ra khỏi phòng.

...

Trong phòng khách không chỉ ấm áp mà còn có ghế sofa mềm mại để ngồi, mọi người lại thảo luận một lúc về tình hình vừa rồi, ai cũng mong thời gian trôi chậm lại một chút.

Người đầu tiên đứng dậy nói muốn về phòng là cô nàng thành thị: “Tôi muốn về sớm, tôi sợ lát nữa về không kịp.”

Có cô nàng thành thị mở đầu, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy.

“Phải về phòng thôi.”

“Bây giờ có lẽ phòng đã trở lại bình thường rồi.”

Có vài người muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng lại thấy quản gia Đường xuất hiện nên cũng vội vã về phòng.

Quản gia Đường không hỏi Thời Giản và những người khác tại sao lại ôm chăn xuất hiện ở phòng khách, ông ta chỉ đứng cười khẩy.

Trương Đống cũng thấy đến lúc nên về phòng, mặc dù điện thoại của cô gái mặt quả táo kia không thể gọi điện nhưng vẫn có thể xem giờ.

“Còn năm phút nữa, chúng ta về thôi?”

Thời Giản nói: “Không cần quan tâm đến tôi, các người muốn về thì về trước đi, tôi biết chừng mực.”

Sau khi mọi người đều vào phòng, Thời Giản ôm chăn đến cửa phòng mình, cô đếm ngược từng giây dưới sự chú ý của quản gia Đường.

“8... 7... 6... 5”

Khi chỉ còn cách năm giây, Thời Giản chống người vào khung cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười lười biếng, cô vẫy tay như nữ hoàng đăng quang, lại như đang chào người hâm mộ trên thảm đỏ.

“Chúc thế giới ngủ ngon~”

Cô nói xong năm chữ này, nhanh như chớp đóng sầm cửa lại.

Thời Giản ôm chăn lăn lên giường, vui vẻ muốn bật người.

Tuyệt vời!

Không thể phát huy trí thông minh để tỏa sáng, bây giờ có thể tỏa sáng một lần rồi chứ?

Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng vừa rồi có phải cô rất xinh đẹp không! Nếu là ở thế giới thực, trạng thái vừa rồi của cô có khi còn lên cả hot search!

Thời Giản đã tính toán thời gian rất chuẩn.

Quản gia Đường đứng một bên, đồng tử đã dựng đứng, nước miếng chảy ròng ròng: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play