Khi ánh mắt của Diêm Như Ngọc và Thích Tự Thu chạm nhau, nàng lập tức cảm nhận được người này thật lòng muốn tốt cho nguyên chủ.
“Trước đây thì đúng là vậy, nhưng lúc đó Ngọc Nhi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, sợ không gánh vác nổi trọng trách này nên luôn muốn thoái vị nhường chức cho người tài. Tuy nhiên, hôm nay ta đã nghĩ thông suốt rồi. Dù sao ta cũng mang danh là Tiểu Diêm Vương, không đảm đương chức Đại đương gia này, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?” Diêm Như Ngọc thẳng thắn nói.
“Ngươi có còn biết xấu hổ hay không hả? Cái gì mà Tiểu Diêm Vương..." Chưa kịp nói tiếp, cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Thích Tự Thu, lửa giận của Vạn Châu Nhi lập tức giảm đi vài phần: "Đó chẳng qua là mấy lời bịa đặt của lão đương gia mà thôi..."
Nàng ta không sợ bất cứ kẻ nào trong trại Diêm Ma, chỉ sợ mỗi Tam đương gia trông có vẻ nho nhã, yếu ớt này.
“Ngươi cũng biết đó lời bịa đặt của lão đương gia à? Từ khi ta mười hai tuổi, cha ta đã lên kế hoạch cho ta chính là để một ngày nào đó ông ấy không còn nữa thì ta sẽ kế thừa vị trí Đại đương gia này. Mới nửa năm thôi mà các người đều đã quên rồi sao? Chẳng lẽ muốn khiến công sức của cha ta đổ sông đổ bể hết à?” Diêm Như Ngọc nói tiếp.
Theo nàng thấy, chắc hẳn nguyên chủ cũng muốn làm tốt vị trí Đại đương gia này, chỉ là không có tài mà thôi.
Suy cho cùng thì sơn trại này là tâm huyết của cha nàng ấy, nàng ấy cũng gánh trên vai sự kỳ vọng của cha mình.
Hơn nữa, tại sao cha của nguyên chủ không để Nhị đương gia làm người chăm lo cho nơi này? Có lẽ ông ấy cũng biết rõ rằng một khi người giữ chức Đại đương gia không phải là nữ nhi mình thì số phận sau này của giọt máu duy nhất của ông ấy sẽ không mấy tốt đẹp!
“Hừ, với bản lĩnh của ngươi, sao có thể dẫn dắt mọi người được chứ? Lão tử đã phải cúi đầu cụp đuôi suốt nửa năm qua, mọi người cũng sắp mốc lên tới nơi rồi! Già trẻ lớn bé trong sơn trại cũng sắp đói chết hết cả rồi! Cái danh hão Tiểu Diêm Vương của ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, những sơn trại khác sẽ tới đây thăm dò. Đến lúc đó, nếu bọn họ thấy ngươi nhu nhược như vậy thì còn không nuốt sống mọi người à? Như thế chi bằng để lão tử làm chủ, bản lĩnh trấn áp những sơn trại khác của ta vẫn mạnh hơn ngươi nhiều!” Nhị đương gia hoàn toàn không che giấu sự xem thường của mình, cũng sắp khinh bỉ lên tận trời rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT