Diêm Như Ngọc cũng nhìn sang.
Nhị đương gia quả nhiên giống như những gì Lương bá nói, vô cùng oai phong và vạm vỡ, thậm chí chỉ đứng đối diện thôi mà đã có thể cảm nhận được khí thế của ông ta rồi. Cho dù bản thân ông ta không có tài cán gì thì chỉ với vẻ bề ngoài có thể dọa trẻ con khóc này cũng đã xứng làm Nhị đương gia dọa người khác rồi.
Ngược lại, Vạn Châu Nhi xinh đẹp, hợp lòng người hơn cha nàng ta nhiều.
Còn Tam đương gia...
Diêm Như Ngọc không khỏi cảm thấy bản thân đã bị hoa mắt.
Đây nào phải người đứng thứ ba trong sơn trại thổ phỉ? Rõ ràng là một thư sinh yếu ớt trong mấy quyển truyện cổ mà.
Mặc dù người này đã ba, bốn mươi tuổi nhưng lại không hề có râu. Chẳng những thế, ông ấy còn mặc trường sam khác hẳn mọi người, chải chuốt gọn gàng, đến cả mái tóc cũng mang lại cảm giác sạch sẽ. Thật sự chính là một người dân hiền lành, vô tội.
Đây mà là thổ phỉ hả?
“Đây là Tam đương gia sao?” Diêm Như Ngọc vẫn không kìm được mà hỏi Lương bá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT