“Soạt” một tiếng, dưới chân Diêm Như Ngọc trống rỗng, cơ thể lập tức rơi xuống dưới.

Nàng vốn dĩ đến vách núi này để hái một giống mặc lan tuyệt đẹp về trồng trong vườn của mình, không ngờ lại trượt chân ngã. Nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, Diêm Như Ngọc cảm thấy lần này mình thật sự chết chắc rồi!

“Đại đương gia! Ôi, ta tìm được ngài rồi! Ngài nói xem, sao ngài có thể suy nghĩ không đâu vào đâu như vậy chứ? Cho dù Nhị đương gia có nói ngài mấy câu nghe không lọt tai thì ngài cũng không thể chạy trốn được! Trên núi của chúng ta có nhiều miệng ăn như vậy, tất cả đều trông chờ vào ngài đó!”

“Phịch” một tiếng, nàng tiếp đất, cơ thể lăn tròn ba trăm sáu mươi độ rồi mới dừng lại. Nàng cố nhịn đau mở mắt ra thì chợt nghe thấy có người đang gào khóc bên cạnh nàng.

Gì cơ? Đại đương gia á?

Người trước mặt này là ai thế? Ăn mặc như thế này... Phong cách cổ đại xấu xí, chẳng có thẩm mỹ chút nào. 

“Ông là ai?” Diêm Như Ngọc rất bối rối.

“Ngài không cần giả bộ không quen biết ta đâu. Cho dù ngài có không quen biết ta thì ngài cũng phải theo ta về. Lúc lâm chung, lão đương gia đã nói rằng từ nay về sau, ba trăm sáu mươi miệng ăn trên núi chúng ta giao hết cho ngài. Năm đó, khi lão đương gia dẫn tất cả mọi người quay về đã hứa rằng sẽ cho tất cả mọi người một cuộc sống không phải lo cái ăn cái mặc. Bây giờ lão đương gia đi rồi, đương nhiên lời hứa này phải do ngài tiếp tục hoàn thành..." Người trước mặt nói tiếp.(App T-Y-T)

Diêm Như Ngọc sửng sốt một lúc, sau đó giãy giụa ngồi dậy, nhìn người này một chút rồi nhìn lại chính mình.

Hình như người trước mặt đang mặc một trang phục vải gai trong sách cổ, còn nàng... 

Trên người không phải là bộ đồ chuyên dụng khi đi leo núi mà là một bộ nhu quần* màu vàng nhạt, chất vải cũng không tính là tốt, hơn nữa còn bị cành cây cứa rách, lấm lem màu cỏ tự nhiên. Dáng vẻ chật vật này quả thực đã phá vỡ kỷ lục biết bao năm qua của nàng! 

*Nhu quần: loại Hán phục cơ bản nhất gồm áo và váy quấn quanh

“Ta không quen Đại đương gia mà ông nói! Ông nhận nhầm người rồi!”

Diêm Như Ngọc phiền não nhìn ông ấy một cái rồi quan sát xung quanh, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm. 

Khắp nơi ngập tràn màu xanh, là một vùng đất hoang vu, những cái cây cao vút xông thẳng lên trời, cỏ cây lộn xộn toát lên vẻ hoang sơ, những bụi hoa dại nhỏ dưới đất tỏa hương thơm ngát, muỗi bay vo ve quanh người...

Muỗi?

Không đúng! Bụi lan kiếm tàu kia nở giữa tiết trời se lạnh, nàng đã đặc biệt chọn thời gian để đi hái, cây cỏ trên núi cũng không tươi tốt như thế này, càng không thể thấy nhiều sinh vật sống như thế. Sao có thể vừa mở mắt ra mà không khí đã tràn ngập hơi nóng giống như khoảnh khắc giao nhau giữa mùa xuân và mùa hạ? 

Hơn nữa, nàng không nghĩ rằng mình thật sự có thể sống sót sau khi rơi xuống từ vách núi cao mười ngàn mét đó... 

Chẳng lẽ...

Diêm Như Ngọc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm ông lão vừa nói, nhìn y phục ông ấy mặc trên người, sau đó cúi đầu nhìn đôi tay của mình, nàng có một dự cảm xấu.

Chuyển kiếp sao?

“Nhận nhầm người? Không thể nào! Ta đã nhìn ngài lớn lên từ khi còn bé tí, cho dù ngài có hóa thành tro bụi... phi phi phi, ý của ta là cho dù ngài có thay hình đổi dạng đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ nhận ra ngài! Đại đương gia, ngài đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Già trẻ trong núi đều đang chờ ngài về ăn cơm đấy!” Ông lão nói tiếp.

Diêm Như Ngọc nghe vậy thì nhíu mày, thầm thương tiếc cho chính mình.

“Ông thật sự quen biết ta sao? Vậy trước tiên ông nói cho ta biết ta là ai. Chuyện về ăn cơm không cần gấp gáp!” Diêm Như Ngọc suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.

Đôi tay này mềm mại hơn tay nàng, ngay cả giọng nói cũng không giống trước đây, xem ra mình đã thật sự biến thành người khác rồi.

Lại nhìn khung cảnh xung quanh, nàng đoán có lẽ nguyên chủ đã chết khi lăn xuống đây, nếu không thì linh hồn của nàng không thể nhập vào thân xác này được.

“Trời ạ! Ngài còn giả vờ mất trí nữa sao? Được rồi, Lương bá ta sẽ diễn kịch với ngài một lúc vậy.” Ông lão bất đắc dĩ liếc nhìn nàng: "Ngài ấy hả, tên là Diêm Như Ngọc, vừa qua tuổi mười lăm, cha ngài tên là Diêm Hắc Hổ. Mấy tháng trước, lão đương gia qua đời. Ngài là nữ nhi duy nhất nên đã được thừa kế vị trí của ông ấy, trở thành lão đại của sơn trại chúng ta, tự xưng là Tiểu Diêm Vương với bên ngoài..."

Tiểu Diêm Vương?

Diêm Như Ngọc chép miệng, cho dù bây giờ vẫn chưa nhúc nhích thì nàng cũng có thể cảm nhận được cơ thể này rất mảnh mai. Với thể chất vô dụng thế này, sao có thể tự xưng là Tiểu Diêm Vương chứ?

“Theo như lời ông kể thì có vẻ ta khá nổi tiếng nhỉ?” Diêm Như Ngọc không khỏi ngạc nhiên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play