Diêm Như Ngọc nghe vậy thì lập tức cười tủm tỉm nhìn nàng ta: “Nói cách khác, thật ra ngươi không có bản lĩnh nào cả đúng không?”
“Ai nói!” Vạn Châu Nhi lập tức phản bác, “Ta, cơ thể ta tốt...”
“Cơ thể tốt? Ý ngươi là cơ thể ngươi rắn chắc, chịu được đòn roi sao?” Diêm Như Ngọc cười nói.
Vạn Châu Nhi trừng mắt, tức giận đến mức nói không nên lời. Nàng ta là nữ hài tử, cơ thể tốt đương nhiên là dễ sinh nở! Trên người nữ hài tử như nàng ta có phúc khí!
Những người khác nghe Vạn Châu Nhi nói cũng hiểu rõ ý của nàng ta, nhưng thấy Đại đương gia giả ngu thì ai nấy đều không nhịn được mà phì cười, nhất là nữ hài tử nhìn Vạn Châu Nhi không vừa mắt, nàng ấy lập tức dũng cảm đứng dậy.
“Đại đương gia, tiểu nhân học thêu thùa may vá từ nương ta, ta có thể thêu được những loại hoa dại, cỏ dại trên núi. Tuy rằng tài nghệ không bằng thợ thêu ở thành Tế Dương nhưng tiểu nhân còn nhỏ tuổi, qua mấy năm nữa nhất định sẽ càng xuất sắc hơn!” Nói xong, nàng ấy quăng cho Vạn Châu Nhi một ánh mắt đắc ý.
Nàng ấy đã nhìn Vạn Châu Nhi không vừa mắt từ lâu rồi. Không phải chỉ là nữ nhi của Nhị đương gia thôi sao? Có gì xuất sắc hơn người chứ? Suốt ngày chỉ biết la hét om sòm. Mấy ngày trước, nàng ta còn tìm tới tận cửa bảo nàng ấy làm nha hoàn bên cạnh nàng ta. Điên rồi phải không!?
“Không tệ. Ngươi tên gì?” Diêm Như Ngọc lập tức hỏi.
Người trong sơn trại đều biết nàng không nhớ được nhiều người nên không hề lấy làm lạ với chuyện này. Nữ hài tử thẳng thắn trả lời: “Tiểu nhân tên là Diêm Hạnh.”
Diêm Như Ngọc biết trong sơn trại có không ít người họ Diêm, đều vì cảm tạ ân đức của cha nàng mà sửa tên đổi họ.
Vạn Châu Nhi tức giận: “Chẳng qua chỉ thêu chút hoa cỏ, vịt hoang, gà rừng gì đó thôi. Thật sự cho rằng bản thân mình lợi hại lắm sao?”
Diêm Như Ngọc không để ý đến lời Vạn Châu Nhi nói mà bảo Diêm Hạnh đứng sang một bên.
Ngay sau đó, một nữ hài tử hơi trẻ tuổi đứng dậy.
“Tiểu nhân biết nhóm lửa nấu cơm...”
“Thêu uyên ương, làm đế giày không thành vấn đề...”
“Gia gia ta truyền lại công thức làm bánh ngọt của tổ tiên cho ta, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội làm...”
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều báo lên năng lực của mình. ( truyện trên app T Y T )
Hầu hết đều biết những kỹ năng cơ bản như giặt quần áo, nấu cơm… Một, hai người có tay nghề nấu ăn cực kỳ ngon miệng hoặc thêu thùa may vá vô cùng tốt.
Diêm Như Ngọc chọn ra những người tự nhận bản thân có kỹ thuật vô cùng ưu tú, ngoại trừ Diêm Hạnh thì còn có sáu người khác, hai người tự nhận nấu nướng không tệ, một người có công thức làm bánh ngọt gia truyền, một người biết chút ít về nghề mộc, người cuối cùng lợi hại nhất, tên là Diêm Tiểu Hỉ, cảm thấy võ công của mình rất tốt, có thể sánh bằng nam nhân.
Diêm Như Ngọc hỏi kỹ hơn mới biết được cha Diêm Tiểu Hỉ là thuộc hạ cũ của cha nàng, là một người cao lớn, thô kệch, đã qua đời vào hai năm trước, chỉ để lại một nữ nhi duy nhất là nàng ấy cũng cao lớn, thô kệch, còn là một cái hũ nút*.
*Hũ nút: chỉ người ít nói
Các nữ hài tử đã giới thiệu xong, còn lại là người già và trẻ con dưới mười hai tuổi.
Thấy Diêm Như Ngọc không đặc biệt yêu cầu gì nên bọn họ kể ra những việc bản thân mình làm hàng ngày.
Đa số đều là nuôi gà, cho vịt ăn, hái rau dại, nhưng Diêm Như Ngọc cũng tìm được một người có trình độ không tệ.
Lão phụ nhân Quan thị khoảng 60 tuổi, tinh thông tứ thư ngũ kinh*, cầm kỳ thư họa. Khi còn bé, bà ấy từng là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có, nhưng sau khi xuất giá thì gia đạo sa sút nên bị phu gia ghét bỏ. Nửa đời trước cẩm y ngọc thực**, nửa đời sau trôi dạt khắp nơi. Cuối cùng, gặp được người có tình có nghĩa thì lại thành thổ phỉ.
*Tứ thư ngũ kinh: 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học Trung Quốc (tứ thư gồm Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử và ngũ kinh gồm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu)
**Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang
Bà ấy là người lạc quan và kiên cường. Đã từng chịu quá nhiều nỗi khổ nên bà ấy không quan trọng thân phận, chỉ mong tôn nhi duy nhất có nơi dừng chân và bản thân mình được an hưởng tuổi già.
Diêm Như Ngọc vô cùng bất ngờ và mừng rỡ. Trong số các nữ nhân có thể có một vị như vậy thì tạm thời nàng không cần xuống núi cướp một nữ tiên sinh hiểu chuyện về sơn trại của mình.