Diêm Như Ngọc cũng mặc kệ Từ đại phu này nghĩ thế nào, trong sơn trại đã phân công rõ ràng từ lâu, kẻ mạnh làm quân tiên phong, người yếu phụ trách hậu cần.
Đang lúc Từ đại phu oán niệm thì Diêm Như Ngọc gọi tất cả những người không cần tham gia đấu võ đến, già trẻ lớn bé đứng thành từng hàng. Hai đại phu mới tới lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ lớn như vậy thì co rúm người thành chim cút.
“Đại đương gia có gì phân phó?” “Lão quản gia” Lương bá dẫn đầu, ai nấy đều cung cung kính kính.
Diêm Như Ngọc có chuyện cho bọn họ làm chứng minh sơn trại này đã có phương hướng phát triển.
Nếu ngày nào cũng ăn không ngồi rồi thì mới khiến người ta lo lắng.
“Đã đào hết nho núi ở khu vực xung quanh mang về rồi sao?” Diêm Như Ngọc ngồi trên cao, dưới thân lót một tấm da hổ do lão đương gia khi còn sống săn được. Hiện giờ trời chuyển lạnh nên Lương bá lấy thứ này từ nhà kho ra.
“Theo lời ngài nói, chỉ chừa chút cây non trong núi, gần như đã dời hết toàn bộ cây trưởng thành về rồi.” Lương bá thành thật trả lời.
Ông ấy không hiểu Đại đương gia muốn làm gì. Tuy rằng nho núi ăn được, thậm chí mùi vị cũng không tệ, nhưng con người cướp thức ăn của chim chóc, côn trùng để làm gì? Khi quả dại trên núi chín thì gần như bị chim thú ăn sạch, bây giờ đào về chỉ có cành cây trơ trọi.
Diêm Như Ngọc gật đầu: “Hôm nay gọi các ngươi tới đây là để phân chia nhiệm vụ. Các ngươi biết làm gì, làm được việc gì thì đều tiến lên nói cho ta nghe.”
Nghe thấy lời này, mọi người đều châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, dè dặt đứng lên.
“Đại đương gia, người già bọn ta còn có thể làm được gì chứ? Cùng lắm là dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, hái rau dại trên núi hoang gần đây...”
“Trẻ con càng không cần phải nói, đứa nào đứa nấy vẫn còn chảy nước mũi thòng lòng...”
“Kêu nữ hài tử bọn ta khâu vá thì còn được...”
Mọi người không hiểu ý của Diêm Như Ngọc, ai nấy đều lo sợ. Vạn Châu Nhi hiếm khi được thả ra ngoài thật sự không nhịn được mà châm chọc: “Đại đương gia sẽ không bắt bọn ta phải tham gia đấu võ gì đó đấy chứ!? Ta biết nữ nhân và người già, trẻ con bọn ta không cống hiến nhiều bằng nam nhân. Nhưng cho dù sơn trại chúng ta có khó khăn đến đâu thì cũng không có đạo lý để nữ nhân cầm đại đao!” ( truyện trên app T Y T )
Vốn dĩ Vạn Châu Nhi muốn kiềm chế tính tình một chút, dù sao thì nàng ta cũng không muốn bị cha nàng ta nhốt vào phòng một lần nữa.(App T-Y-T)
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diêm Như Ngọc, nàng ta luôn cảm thấy trong lòng có ngọn lửa nhỏ nhen nhóm rồi từ từ bùng lên.
Diêm Như Ngọc không chỉ tước mất vị trí Nhị đương gia của cha nàng ta mà còn uy hiếp khắp nơi. Hiện giờ, cha nàng ta đã sắp biến thành chó săn bên cạnh Diêm Như Ngọc rồi!
“Vạn Châu Nhi, nếu ngươi kích động như vậy thì chi bằng để ngươi nói trước xem bản thân mình có năng lực gì.” Diêm Như Ngọc cũng không tức giận, nhìn thẳng vào mắt nàng ta hỏi. Thấy nàng ta sững sờ, khóe miệng nàng cong lên, “Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi sống mười lăm năm mà không có lấy một bản lĩnh nào, chỉ có một cái miệng biết ăn, biết nói thôi đấy nhé.”
Thấy mọi người nhìn mình, Vạn Châu Nhi nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Nàng ta biết cái gì?
Biết quơ đao múa kiếm một chút, dù sao thì cha nàng ta cũng là nam nhân dũng mãnh nhất trong sơn trại này.
Nhưng nàng ta cũng biết chút năng lực này của bản thân còn không đánh thắng nổi huynh đệ có võ công kém cỏi nhất. Hơn nữa, lần trước khi ra tay với Diêm Như Ngọc, nàng ta lập tức bị đá bay. Bây giờ nói ra, nhất định người khác sẽ chê cười nàng ta.
Võ không được, văn...
Nàng ta có nhận biết được mặt chữ. Do Diêm Như Ngọc từ nhỏ đã theo Thích sư gia học đọc sách, viết chữ nên nàng ta không cam lòng chịu thua, cũng học đôi chút. Nhưng nàng ta không có hứng thú với việc này nên cũng chỉ biết chút xíu, chữ viết ra còn khó coi hơn con giun dưới đất.
Ngoại trừ mấy thứ này thì là thêu thùa may vá.
Cái đó đương nhiên cũng không được.
“Trước đây cha ta là Nhị đương gia, ta cần gì phải học thứ gì chứ?!” Vạn Châu Nhi mạnh miệng nói.