Mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt mà Đại đương gia nhìn Quan thị và mấy nữ hài tử nóng rực đến đáng sợ.

Đặc biệt là Quan thị. Tuy rằng bà ấy đã lớn tuổi, cũng đủ bình tĩnh, nhưng đối diện với ánh mắt đánh giá của Diêm Như Ngọc thì vẫn hơi mất tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác thấp thỏm, bất an chưa từng có trước đây.

“Quan đại nương, sau này bà làm tiên sinh dạy học nhé?” Diêm Như Ngọc cười tủm tỉm nói, trông như đang lừa gạt trẻ con vậy.

Mặt già của Quan thị run lên: “Đại đương gia, tiểu nhân đã già... hơn nữa còn là phụ nhân, sao có thể dạy học...”

“Sao lại không thể? Hiện giờ ngươi vẫn chưa đến sáu mươi, nhìn chân cẳng rắn chắc, tinh thần phấn chấn, thính lực và thị lực cũng bình thường cho nên dạy dỗ trẻ con hoàn toàn không thành vấn đề. Chúng ta đều là thổ phỉ, bọn nhỏ không thể tham gia khoa cử được, nhưng ta muốn cho bọn họ đọc sách, biết chữ để làm thổ phỉ có mưu lược. Tuy bà là phụ nhân, nhưng mạnh hơn người khác rất nhiều, không cần khiêm tốn.” Diêm Như Ngọc thuyết phục.

Nàng sẽ không xem thường trình độ văn hóa của thiên kim tiểu thư thời cổ đại.

Nói thật lòng, tuy nàng đọc nhiều sách vở, nhưng chỉ đọc mấy quyển sách quý hiếm, kỳ lạ đủ thể loại mà thôi, không giống như Quan thị từ nhỏ đã đọc hết tứ thư ngũ kinh, có thiên phú dạy dỗ người khác.

Trong sơn trại không có nhiều người biết chữ. Người thật sự có tri thức ngoại trừ Quan đại nương này thì có lẽ chỉ có Thích Tự Thu. Nhưng Thích Tự Thu là sư gia của trại Diêm Ma, bình thường bận rộn đến mức chân không chạm đất. Để ông ấy dạy bọn trẻ nhận mặt chữ có lẽ còn được, nhưng nếu tập trung dạy học thì không được.

Quan thị được Diêm Như Ngọc khen đến mức hơi ngượng ngùng: “Sợ người khác biết được sẽ trách cứ Đại đương gia...”

Làm thổ phỉ hẳn phải tập võ từ nhỏ chứ không phải theo một phụ nhân như bà ấy học “chi, hồ, giả, dã”*.

*Chi, hồ, giả, dã: bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa(App T-Y-T)

Diêm Như Ngọc chợt bật cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Vạn Châu Nhi: “Vạn Châu Nhi, ngươi là nữ nhi của Nhị đương gia tiền nhiệm, là nữ hài tử có kiến thức nhất. Ngươi cảm thấy bọn trẻ trong sơn trại nên học đọc sách biết chữ từ nhỏ để trở thành người hữu dũng hữu mưu như ta hay cảm thấy nên giống ngươi, không biết được mấy chữ to, ngu xuẩn, ngây thơ?”

Vạn Châu Nhi không ngờ Diêm Như Ngọc lại đột nhiên chuyển đề tài tới nàng ta. Nghe được lời này, nàng ta sửng sốt, sau đó giận dữ: “Diêm Như Ngọc! Ai không biết được mấy chữ to? Từ nhỏ ta đã cùng ngươi theo Thích sư gia học chữ! Cho dù ta không đọc nhiều sách bằng ngươi thì cũng không phải kẻ có mắt như mù!”

Chẳng qua là nàng ta chỉ biết chữ chứ không thích nghiên cứu những đạo lý đó mà thôi.

“Ừm, nếu đã là như thế thì ngươi cũng cảm thấy đọc sách biết chữ là việc nên làm.” Diêm Như Ngọc hài lòng gật đầu, sau đó tuyên bố với mọi người: “Bắt đầu từ hôm nay, phàm là trẻ con từ năm tuổi đến dưới mười hai tuổi, buổi sáng theo Quan đại nương đọc sách, buổi chiều nam hài đến sân luyện võ học võ, nữ hài theo Diêm Tiểu Hỉ rèn luyện cơ thể.”

Hai mắt Diêm Tiểu Hỉ sáng ngời: “Vâng, Đại đương gia. Tiểu nhân nhất định sẽ dạy bọn nhỏ thật tốt!”

Nàng ấy tự nhận võ công của mình không hề kém hơn các nam hài, nhưng người trong sơn trại đều trọng nam khinh nữ, cực kỳ xem thường nàng ấy, hoàn toàn không cho phép nàng ấy cùng xuống núi.

“Buổi sáng ngươi theo ta học.” Diêm Như Ngọc nói thêm với Diêm Tiểu Hỉ.

Diêm Tiểu Hỉ có sức lực lớn nên võ công xem như không tệ. Trên thực tế, chắc hẳn nàng ấy cũng giống các huynh đệ trong sơn trại, đa số đều chỉ có hình thức chứ không có chất lượng. Nếu muốn dạy thì vẫn phải nghiêm khắc một chút.

Diêm Tiểu Hỉ và những người khác đều sửng sốt, không hiểu ý của Diêm Như Ngọc.

“Đại đương gia cũng muốn học võ sao?” Ai cũng biết Đại đương gia là một nữ tử yếu đuối nên bây giờ tự động hiểu thành Diêm Như Ngọc muốn theo Diêm Tiểu Hỉ học quyền cước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play