Tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có bản lĩnh lừa gạt lợi hại như thế, sau này không chừng sẽ trở thành nữ ma đầu một phương...

“Haiz, nếu nàng có thể bảo các ngươi gieo trồng thảo dược, vì sao không đưa các ngươi đi lên con đường ngay thẳng chứ? Một ngọn núi lớn như vậy, dựa vào việc gieo trồng thảo dược cũng có thể kiếm được không ít tiền. Làm nhiều chuyện đường ngang ngõ tắt thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo...” Từ đại phu không quên thở dài nói.

Chung Hàn không nhịn được mà trợn to mắt.

Hai đại phu mà Đại đương gia tìm về cho hắn đúng là khác nhau một trời một vực.

Tề đại phu kia nhát như chuột, cực kỳ tiếc mạng, hàng ngày sau khi dạy xong sẽ lập tức quay về phòng, sợ bị người ta chém một đao.

Lá gan của Từ đại phu này thì lớn hơn, hơn nữa còn lớn quá mức, ngày nào cũng ra vẻ “lời nói và hành động mẫu mực” với hắn, hy vọng hắn có thể sớm ngày quay đầu, không nối giáo cho giặc.

Cứ như vậy, nếu bị Nhị đương gia hung dữ kia nghe thấy, bị xoay cổ cũng không nói quá.

“Đại đương gia bọn ta là thiên thần can đảm, có thần linh hộ thể, không sợ quả báo.” Chung Hàn thuận miệng phản bác một câu, thấy ông ấy tỏ vẻ đáng tiếc thì trong lòng hơi khó chịu, nói tiếp: “Ông nói thì dễ, nhưng ông không biết rằng vốn dĩ người trên núi bọn ta đều là người đàng hoàng, nếu không phải thế tục không dung thì sẽ không lưu lạc đến trại Diêm Ma này. Đa số người trong sơn trại đều không có hộ tịch, đi ra ngoài chính là lưu dân, thậm chí còn có người bị treo tên ở nha môn, một ngày làm trộm thì cả đời vĩnh viễn là trộm... Rồi lại nói đến kế sinh nhai. Tuy có thể kiếm tiền từ thảo dược, nhưng nếu không nhờ có Đại đương gia chỉ dạy thì mọi người cũng không nhận biết được những thứ này. Mặc dù hiện giờ trồng chúng, nhưng quy mô của hiệu thuốc dưới núi đã phát triển từ lâu rồi, bọn ta tùy tiện đưa đến cũng sẽ không có ai chịu mua. Nếu gieo trồng quy mô lớn thì cuối cùng sẽ lỗ sạch vốn. Dựa vào mấy thứ này để sống có thể ổn định được sao?”

Từ đại phu nghẹn họng: “Dựa núi ăn núi, thôn dân bên ngoài đều có thể sống tốt mà...”

“Từ đại phu thật ngây thơ. Nơi có thể hình thành thôn làng đều có ruộng đất phì nhiêu. Ông thấy sơn trại bọn ta có không?” Chung Hàn nói xong lại cười cười, âm trầm nói: “Từ đại phu, ông nên thấy may mắn vì Đại đương gia của bọn ta nhân từ. Nếu ông bị sơn trại khác bắt về mà dám thuyết giáo như thế thì e rằng sẽ bị cho vào chảo dầu rán chín ngay lập tức đấy.”

Từ đại phu chợt lạnh sống lưng. Hai tháng nay, thái độ của Chung Hàn vô cùng cung kính khiến ông ấy sắp quên mất người này cũng là thổ phỉ.

Nhưng thật ra, đồ đệ mà ông ấy bị ép nhận nói không sai, các hiệu thuốc đều thu mua thuốc theo số lượng cố định, việc làm ăn đã bị những gia đình giàu có định ra từ lâu rồi.

“Đại đương gia của ngươi cũng xem như nhân từ sao? Mấy ngày nay, gần như ngày nào cũng cướp người lên núi...” Từ đại phu lạnh mặt, lẩm bẩm một tiếng.

“Đó là để ta chữa bệnh cho bọn họ, bảo vệ bọn họ bình an.” Chung Hàn không hề khách khí đáp.

“...” Từ đại phu há to miệng nhưng không biết nói gì.

Xem như ông ấy đã nhìn ra rồi, cho dù cô nương thủ lĩnh thổ phỉ kia thật sự giết người thì Chung Hàn này cũng sẽ tán dương một phen. ( truyện trên app t.y.t )

Rõ ràng là một nữ ma đầu nhưng người trong sơn trại này lại xem nàng là Bồ Tát.

Tuy rằng hôm nay mới đi dạo quanh sơn trại một vòng, nhưng thời gian này, hai tiểu dược đồng kia cũng kể không ít chuyện trong sơn trại cho ông ấy nghe nên hiện giờ ông ấy đã có thể đếm được rất nhiều chuyện ác mà nữ ma đầu đã làm.

Chẳng hạn như nàng đánh Ngô Ưng suýt chết, còn phạt treo người khác lên cổng trại để thị chúng hòng làm nhục tôn nghiêm của người đó, ép bức con cháu nhà lành thành thổ phỉ, cưỡng ép người bệnh lên núi trị liệu, bắt người già, trẻ con trong sơn trại vào núi lao động...

Rõ ràng trong núi có nhiều nam nhân cường tráng như vậy nhưng lại để những người đó đánh đánh giết giết và bảo người già làm việc. Đúng là lẫn lộn đầu đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play