Vạn Thiết Dũng cảm thấy bản thân mình phải gánh vác trách nhiệm trọng đại.
Trước đây, tiểu nha đầu Diêm Như Ngọc này rất vô dụng, nếu không có ông ta ở đằng sau mắng chửi, đốc thúc thì không biết hiện giờ sơn trại ra sao đâu!
Vì vậy, sau này ông ta càng không thể nhàn rỗi, phải thường xuyên đả kích nha đầu này, tránh để nàng kiêu ngạo vểnh đuôi lên tận trời.
“Sơn trại chúng ta có lương dân đúng không?” Diêm Như Ngọc mở miệng hỏi.
“Ừm, nhưng không nhiều lắm. Không dễ lấy được hộ tịch của quan phủ như vậy đâu. Phần lớn lương dân trong sơn trại đều là người bên ngoài tự nguyện lên núi.” Vạn Thiết Dũng gật đầu, “Có chỗ cần dùng sao?”
“Tìm hai lương dân đáng tin, để họ xuống núi mua một cửa hàng rẻ một chút.” Diêm Như Ngọc cũng không giấu giếm mà nói thẳng.
Hoàn toàn không thể tẩy sạch thanh danh của thổ phỉ, nhưng để nuôi sống già trẻ trong trại thì phải kiếm được tiền. Tuy rằng xuống núi cướp bóc sẽ phất lên nhanh, nhưng rủi ro rất lớn. Lỡ như có ngày bị quan phủ tịch thu tài sản thì mọi người lại phải quay về cuộc sống nghèo khổ. Vì vậy, nhất định phải đến thành Tế Dương làm ăn.
“Cửa hàng thì dễ mua thôi, nhưng bán cái gì?” Vạn Thiết Dũng muốn phản bác theo bản năng, nhưng nghĩ đến việc lần nào mình phản bác cũng bị vả mặt sau đó thì vẫn nuốt xuống, hỏi một tiếng.
“Đợi ta nghĩ lại đã.” Diêm Như Ngọc không lập tức trả lời.
Vạn Thiết Dũng nghẹn trong lòng, hừ một tiếng.
Chưa nghĩ ra mà đã muốn mua cửa hàng, đồ phá của.
Nhưng ông ta chỉ thầm mắng trong lòng chứ ngoài mặt cũng không dám nói gì. Bây giờ ông ta không còn là Nhị đương gia, không thể tùy tiện đắc tội nha đầu này được, tránh việc chép kinh sắp xong lại bị phạt thêm mấy lần.
Đương nhiên, sở dĩ Vạn Thiết Dũng có thể hoàn thành hơn phân nửa số lần chép kinh cũng nhờ bản thân ông ta không quá ngốc nghếch. Biết khuê nữ của mình chính là đồ gây hoạ nên ông ta nhốt Vạn Châu Nhi trong nhà hai tháng nay, hoàn toàn không cho ra ngoài. Cho dù thỉnh thoảng cho nàng ta ra ngoài hít thở không khí thì cũng nhờ người đáng tin trông chừng, cố hết sức để nàng ta tránh chạm mặt Diêm Như Ngọc.(App T-Y-T)
Nếu không phải như thế thì bên cạnh Diêm Như Ngọc đã náo nhiệt hơn nhiều.
Vạn Thiết Dũng tìm lão Chu sắp xếp hai người xuống núi. Thấy sơn trại thay đổi cực kỳ lớn, trong lòng ông ta cực kỳ khó chịu.
Hàng ngày, nếu các huynh đệ không phải đang làm việc thì chính là đang luyện võ, ai nấy đều tiến bộ thần tốc.
Trong sơn trại còn có thêm mấy phòng ốc mới. Trong núi nhiều đá và gỗ, muốn xây mấy gian tiểu viện là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng ngoài nhà ở, đất hoang bên ngoài sơn trại cũng khác xưa.
Dùng bụi gai quấn quanh mảnh đất tạo thành hàng rào, đá vụn bên trong cũng được xử lý, còn chuyển không ít thực vật tới đó để trồng trọt.
Ngoại trừ các loại thảo dược mà Diêm Như Ngọc xem trọng thì còn có khoảng năm mẫu nho núi*, tất cả đều được Diêm Như Ngọc ra lệnh cho người bên dưới đi vào núi đào về, nhưng bây giờ không phải mùa nho núi kết quả nên chỉ có cành lá xơ xác, không có tác dụng gì.
*Nho núi: Ở đây chỉ giống nho Vitis Amurensis Rupr độc đáo của Trung Quốc, chủ yếu được trồng ở vùng núi Trường Bạch thuộc các tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang. Giống nho này thường tạo ra các loại rượu vang có độ chua và nồng độ cồn thấp, hương vị nhẹ nhàng, sảng khoái. ( truyện trên app T Y T )
Mọi người cũng không biết tác dụng của mấy thứ này, nhưng hiện giờ Diêm Như Ngọc bảo làm thì bọn họ sẽ nghe theo. Lời nói của nàng đã có sức nặng như của lão đương gia trước đây.
“Đại đương gia của các ngươi lại biết rõ phải trồng loại thảo dược nào sao? Thật sự hiếm thấy...” Đứng ở ruộng thuốc, Từ đại phu vuốt râu, không dám tin mà hỏi lại Chung Hàn.
Đây là lần đầu tiên ông ấy “ra cửa” trong hơn hai tháng nay.
Trước đó, ông ấy và Tề đại phu cùng bị bắt tới đây vẫn luôn bị giám sát, bình thường, ngoại trừ người bệnh thì chỉ gặp được “đồ đệ” Chung Hàn này và hai đứa trẻ mà Diêm Như Ngọc đưa tới.
Đương nhiên, sau hai tháng ở chung với Chung Hàn, ông ấy đã hiểu hơn không ít về sơn trại này.
Nhất là đối với Đại đương gia của nơi này, tâm trạng của ông ấy càng phức tạp hơn.
Ông ấy không có con cái nên rất có hảo cảm với trẻ con, cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy quả thực không dễ dàng. Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình bị lừa đến sơn trại như thế nào, ông ấy vẫn hơi buồn bực.