Vạn Thiết Dũng cảm thấy bản thân mình phải gánh vác trách nhiệm trọng đại.
Trước đây, tiểu nha đầu Diêm Như Ngọc này rất vô dụng, nếu không có ông ta ở đằng sau mắng chửi, đốc thúc thì không biết hiện giờ sơn trại ra sao đâu!
Vì vậy, sau này ông ta càng không thể nhàn rỗi, phải thường xuyên đả kích nha đầu này, tránh để nàng kiêu ngạo vểnh đuôi lên tận trời.
“Sơn trại chúng ta có lương dân đúng không?” Diêm Như Ngọc mở miệng hỏi.
“Ừm, nhưng không nhiều lắm. Không dễ lấy được hộ tịch của quan phủ như vậy đâu. Phần lớn lương dân trong sơn trại đều là người bên ngoài tự nguyện lên núi.” Vạn Thiết Dũng gật đầu, “Có chỗ cần dùng sao?”
“Tìm hai lương dân đáng tin, để họ xuống núi mua một cửa hàng rẻ một chút.” Diêm Như Ngọc cũng không giấu giếm mà nói thẳng.
Hoàn toàn không thể tẩy sạch thanh danh của thổ phỉ, nhưng để nuôi sống già trẻ trong trại thì phải kiếm được tiền. Tuy rằng xuống núi cướp bóc sẽ phất lên nhanh, nhưng rủi ro rất lớn. Lỡ như có ngày bị quan phủ tịch thu tài sản thì mọi người lại phải quay về cuộc sống nghèo khổ. Vì vậy, nhất định phải đến thành Tế Dương làm ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT