Diêm Như Ngọc tất nhiên không biết trên đường đi, Chung Hàn đã tưởng tượng nhiều thế nào. Sau khi hình phạt kết thúc, nàng lập tức cho mọi người giải tán.
Các huynh đệ đột nhiên trở nên siêng năng, ai nấy đều chăm chỉ tập luyện ở sân luyện võ, nhiệt huyết tăng cao khiến sơn trại bừng bừng sức sống. Còn Vạn Thiết Dũng là Nhị đương gia tiền nhiệm lại bị mọi người phớt lờ. Sau một hồi tức giận, ông ta quay về viện của mình, xắn tay áo lên tập quyền.
Ba tháng sau sẽ tổ chức chọn đội trưởng gì đó, dù sao ông ta cũng làm Nhị đương gia nhiều năm như thế, nếu đến lúc đó không thắng được thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao?
...
“Có rất nhiều thôn trấn ở khu vực núi Khôn Hành và thành Tế Dương đúng không?” Sau khi những người khác rời đi, Diêm Như Ngọc vừa đi vừa hỏi Lương bá.
“Mặc dù thành Tế Dương nằm gần biên giới nhưng cũng là một thành lớn, ngay cả những khu vực lân cận cũng có dân số không ít.” Lương bá thành thật đáp.
Diêm Như Ngọc mím môi: "Lương bá, ông dẫn người xuống núi tìm hiểu tình hình của những đại phu có tiếng trong các thôn trấn. Ngoài ra, nếu có chuyện gì mới mẻ và thú vị thì nhớ ghi chép lại.”
“Đại đương gia thích nghe chuyện xưa sao? Vậy lần sau đến thành Tế Dương, ta nói lão Chu mang về cho ngài mấy quyển truyện.” Lương bá nở nụ cười, nhìn Diêm Như Ngọc bằng vẻ mặt từ ái như đang nhìn nữ nhi của mình.
Diêm Như Ngọc lắc đầu: "Thoại bản* thì có gì hay ho chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện thần tiên, quỷ quái, thư sinh, tiểu thư. Ta muốn tìm hiểu về cuộc sống thực tế của những thôn dân kia, chẳng hạn như bà bà và nàng dâu nhà ai bất hòa, nhà ai bị áp bức. Phải ghi lại những trường hợp thê thảm nhất, khiến người ta tức giận nhất. Hơn nữa... sơn trại chúng ta lớn như vậy, có hơn ba trăm người. Nếu có đứa trẻ nào bị bỏ rơi thì chúng ta cũng có thể thu nhận chúng.”
*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này
Lời này khiến Lương bá và Thú Nhi đều sửng sốt.
“Nương ta nói rằng dưới núi có một số gia đình nếu sinh ra nữ hài sẽ lập tức vứt bỏ đứa trẻ đó. Ở núi Khôn Hành có một nơi được gọi là vách núi Tang Anh, nghe nói trên đó có dựng một bia đá. Đứa trẻ sẽ được đưa đến đó, hoặc bỏ lại cho sói và đại bàng ăn thịt, hoặc ném thẳng xuống vách núi..." Nói đến đây, mặt Thú Nhi tái mét.
Trước đây, nàng ấy và nương oán trách sơn trại vì nam hài tử được hưởng đãi ngộ cao hơn nữ hài tử. Sau đó, nương nói với nàng ấy rằng trại Diêm Ma đã rất tốt rồi, ít nhất nơi đây không làm hại bất kỳ đứa trẻ nào, nhưng người bên ngoài chưa chắc đã như vậy...
Diêm Như Ngọc không hề ngạc nhiên, ngay cả thời đại nàng sống cũng có nhiều người trọng nam khinh nữ.
Cho dù nàng là cháu gái đích tôn thì vẫn bị người lớn than vãn mãi về giới tính. Chính thái độ ghét bỏ của họ hàng đã khiến nàng trở nên lạnh lùng từ nhỏ, chỉ dốc hết sức học tất cả những gì có thể học. Đến khi nàng trở thành ngôi sao sáng chói nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc, trở thành hy vọng của những người thân kia, nàng không hề do dự mà lựa chọn rời đi. Thay vì phải vất vả cả đời cho một đám quỷ hút máu, nàng thà rằng đi đến nơi mà người khác không tìm thấy được, trồng hoa, trồng cỏ, sống cuộc đời nhàn nhã khiến hy vọng của những người đó hoàn toàn vỡ nát.
Nhưng đã đến thế giới này thì tất cả đều khác.
Thân phận của nàng không giống kiếp trước, dù hơi phiền phức một chút nhưng cũng rất thú vị.
“Đại đương gia, hiếm có gia đình nào không cần nam hài tử... còn nữ hài tử..." Lương bá thở dài, ông sợ huynh đệ trong trại không bằng lòng. ( truyện trên app T Y T )
“Có thì đưa về, kiếm nhiều tiền là nuôi được. Còn nữa, phải chú ý một chút, nếu có dân làng nào bị bệnh mà không chữa được thì phải ghi chép lại..." Diêm Như Ngọc vẫn nói.
Trên núi ít người, muốn tính kế lâu dài thì phải nghĩ cách mở rộng quy mô.
Nàng đã nhận ra phương pháp của người cha đã mất mà mình được hời chính là cứu người đáng thương, mang danh ân nhân cứu mạng, lại cho những người đó chỗ dung thân. Cách này không tệ. Nhiều thôn trấn như thế, chắc hẳn có rất nhiều người bị áp bức. Nếu có người không còn lối thoát thì đưa họ về là một ý hay.