Ngược lại, Lương bá vẫn xem như đủ nghĩa khí: "Đại đương gia, đúng là Tiểu Hàn Tử chưa tiếp xúc với nhiều bệnh nhân. Trước đây khi có cha hắn ở đây, thiên phú của hắn cũng không tệ lắm..."
"Chẳng lẽ Đại đương gia phải bỏ tiền đi tìm một người cha cho hắn?" Diêm Như Ngọc thẳng thừng ném ra một câu khiến Lương bá lập tức không nói nên lời.
Không phải Diêm Như Ngọc tàn nhẫn mà toàn bộ người trong sơn trại khi đau đầu nhức óc đều dựa hết vào Chung Hàn. Nếu hắn vô dụng thì không thể đảm bảo sức khỏe cho già trẻ lớn bé ở đây, nhất là khi người xưa không có vắc-xin phòng bệnh, tỷ lệ trẻ con bị bệnh rồi chết yểu rất cao. Nếu Chung Hàn đã dựa vào lương thực mà huynh đệ trong trại liều mạng kiếm được để sống qua ngày thì hắn phải có giá trị. Đã là người trưởng thành rồi, không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác được.
Chung Hàn nhất thời đỏ bừng mặt.
Trước đây khi có cha hắn ở đây, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ xuất sư sớm đến vậy nên chưa từng quan tâm đến y thuật. May mà cha hắn có tính tình cứng rắn, bắt hắn học thuộc sách y và bào chế dược liệu hàng ngày. Nếu không thì bây giờ đến cả ngoại thương, hắn cũng không trị nổi.
Nhưng ngoại thương đơn giản thì dễ xử lý, còn những thứ khác lại không như thế.
Mặc dù thuộc nằm lòng sách y nhưng hắn chưa từng thực hành, gặp phải bệnh nhân thì chỉ biết luống cuống tay chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play