Ngược lại, Lương bá vẫn xem như đủ nghĩa khí: "Đại đương gia, đúng là Tiểu Hàn Tử chưa tiếp xúc với nhiều bệnh nhân. Trước đây khi có cha hắn ở đây, thiên phú của hắn cũng không tệ lắm..."
"Chẳng lẽ Đại đương gia phải bỏ tiền đi tìm một người cha cho hắn?" Diêm Như Ngọc thẳng thừng ném ra một câu khiến Lương bá lập tức không nói nên lời.
Không phải Diêm Như Ngọc tàn nhẫn mà toàn bộ người trong sơn trại khi đau đầu nhức óc đều dựa hết vào Chung Hàn. Nếu hắn vô dụng thì không thể đảm bảo sức khỏe cho già trẻ lớn bé ở đây, nhất là khi người xưa không có vắc-xin phòng bệnh, tỷ lệ trẻ con bị bệnh rồi chết yểu rất cao. Nếu Chung Hàn đã dựa vào lương thực mà huynh đệ trong trại liều mạng kiếm được để sống qua ngày thì hắn phải có giá trị. Đã là người trưởng thành rồi, không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác được.
Chung Hàn nhất thời đỏ bừng mặt.
Trước đây khi có cha hắn ở đây, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ xuất sư sớm đến vậy nên chưa từng quan tâm đến y thuật. May mà cha hắn có tính tình cứng rắn, bắt hắn học thuộc sách y và bào chế dược liệu hàng ngày. Nếu không thì bây giờ đến cả ngoại thương, hắn cũng không trị nổi.
Nhưng ngoại thương đơn giản thì dễ xử lý, còn những thứ khác lại không như thế.
Mặc dù thuộc nằm lòng sách y nhưng hắn chưa từng thực hành, gặp phải bệnh nhân thì chỉ biết luống cuống tay chân.
Lòng Chung Hàn chua xót, cha à, sao cha lại ra đi sớm như vậy chứ...
"Đại đương gia, trước đây tiểu nhân không hiểu chuyện, không nghiêm túc theo cha học tập. Nếu bây giờ thật sự có một lão đại phu đến chỉ dạy thì y thuật của ta nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng!"
Cái hắn thiếu bây giờ chính là kinh nghiệm.
Mắt Diêm Như Ngọc híp lại, lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
"Cũng không phải không thể tìm một lão đại phu cho ngươi, nhưng nếu ngươi học không tốt thì sao?"(App T-Y-T)
Sống lưng Chung Hàn ớn lạnh, không phải lại muốn dùng roi hầu hạ đấy chứ?
"Ta, ta đã theo cha học thuộc sách y từ nhỏ... Ta hiểu rõ những thứ trong sách hơn các đại phu khác, nhưng... nhưng ta chưa từng gặp nhiều bệnh nhân, không dám trị..." Hắn dè dặt nói.
Vết thương của Ngô Ưng là ngoại thương, hắn dám kê thuốc. Nhưng nếu vết thương mưng mủ, nhiễm trùng hoặc xuất hiện vấn đề khác sau khi bị thương thì hắn không còn đủ can đảm để xuống tay nữa.
Đó là mạng người. Vừa nghĩ đến việc phương thuốc do mình lựa chọn có thể quyết định sống chết của một người, tay hắn lập tức run rẩy.
"Đại đương gia, bây giờ Tiểu Hàn Tử chỉ mới mười tám, nếu học tập chăm chỉ thì qua hai năm nữa chắc chắn sẽ khác. Cũng do sơn trại chúng ta ít người, hiếm khi mới có một người sinh bệnh thì đều đi tìm cha hắn nên mới khiến hắn không học được bản lĩnh thật sự. Nhưng tiểu nhân dám cam đoan trong bụng hắn có kiến thức." Lương bá nói đỡ.
Chung Hàn nhìn ông ấy bằng ánh mắt cảm kích.
Diêm Như Ngọc vẫn chừa mặt mũi cho Lương bá, nhất là khi đang ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Ngươi đi chữa trị cho Ngô Ưng trước, chuyện tìm sư phụ để ta suy nghĩ đã." Diêm Như Ngọc phất tay nói.
"Còn có... bệnh nhân nữa." Chung Hàn rướn đầu lên, nhắc nhở một câu.
Chỉ có sư phụ, không có bệnh nhân thì cũng vô dụng!
Sắc mặt của mọi người trở nên kỳ lạ. Lão sư phụ không khó tìm, nhưng bệnh nhân thì khác. Cũng không thể bắt toàn bộ sơn trại phối hợp đổ bệnh được đúng không?
Diêm Như Ngọc nhướng mày liếc hắn một cái, Chung Hàn lập tức giật mình: "Ngô Ưng đã được đưa đi rồi, tiểu nhân phải nhanh chóng trở về khám cho y, không muốn được hầu hạ bằng roi đâu..."
Nói xong, hắn chạy biến, thoắt cái đã không thấy đâu.
Không phải hắn sợ mà là Đại đương gia bây giờ hoàn toàn không giống nữ nhân bình thường chút nào.
Nhắc tới mới nhớ, hắn chỉ lớn hơn Đại đương gia có ba tuổi, xem như cùng nhau lớn lên. Trước đây, Đại đương gia và Vạn Châu Nhi còn thường xuyên đi theo sau mông hắn gọi Hàn ca ca, giọng nói mềm mại đó cực kỳ đáng yêu.
Nhưng bây giờ đúng là cô nương mười tám thay đổi nhiều, càng lớn càng hung dữ.
Vạn Châu Nhi ngày càng tùy hứng, trước đây vì bị muỗi đốt sưng mặt mà nổi giận với hắn. Còn Diêm Như Ngọc hôm nay càng ghê gớm hơn, phạt roi Ngô Ưng, còn bắt mọi người đến xem xử phạt...
Thật sự quá khủng khiếp, về sau phải tránh xa một chút, hắn không muốn trên người nở hoa đâu.