Chưa từng thấy cô nương nào có thể không sợ hãi cảnh tượng như vậy. Phản ứng này của Đại đương gia còn đáng sợ hơn đám người đại lão gia nhiều.
Mọi người cũng đều hiểu ra rằng mặc dù Đại đương gia trông vẫn yếu đuối, đáng yêu và ngây thơ như trước đây, nhưng suy cho cùng, trong xương tủy nàng vẫn chảy dòng máu của lão đương gia, tuyệt đối nói một là không có hai, sát phạt quyết đoán.
Nếu sau này muốn đối nghịch với Đại đương gia, làm ra chuyện tổn hại đến trại Diêm Ma này thì thật sự nên cân nhắc xem bản thân có thể chịu nổi một trăm roi này hay không trước đã.
"Đại đương gia, một trăm roi đã xong." Một lúc lâu sau, huynh đệ thi hành hình phạt mới tiến lên, dè dặt nói.
"Ừm, hạ xuống, xem đã chết hay chưa." Diêm Như Ngọc không lộ ra chút biểu cảm nào càng khiến những người xung quanh thêm bất an lo sợ.
Thật sự không thể chọc vào nữ nhân như Đại đương gia. Ánh mắt nàng nhìn Ngô Ưng như thể Ngô Ưng chẳng qua chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé, nó sống hay chết đều không hề có ý nghĩa gì với nàng, quả thực khiến người ta cảm thấy lạnh run người.
Ngay cả Vạn Thiết Dũng cũng nhất thời nghiêm chỉnh hơn đôi chút. Sau khi chứng kiến sự trừng phạt của Diêm Như Ngọc, cơn giận của ông ta đối với Ngô Ưng đã tiêu tán hơn phân nửa, ông ta còn chủ động tiến lên kiểm tra.
"Vẫn còn thở." Sắc mặt của Vạn Thiết Dũng khẽ thả lỏng.
Hơi thở yếu đến mức gần như không thể cảm nhận được, cũng không biết có thể cứu sống hay không, nhất là khi năng lực của đại phu quèn trong sơn trại không cao...
"Đưa người xuống rồi chữa trị cho tốt." Diêm Như Ngọc gật đầu rồi nói tiếp: "Đại phu của sơn trại bước ra đây."
Nàng vừa dứt lời, một nam nhân yếu đuối rụt đầu đi tới: "Đại đương gia."
Diêm Như Ngọc đưa mắt nhìn. Người này trông chưa tới hai mươi tuổi, tên Chung Hàn. Cha hắn là lão đại phu của sơn trại, có trình độ khá cao. Chung Hàn đã theo ông ấy học tập từ nhỏ, nhưng vẫn còn trẻ nên chưa chữa trị được cho bao nhiêu người, vì thế chỉ có lý thuyết chứ không biết thực hành, cùng lắm chỉ trị được chút ngoại thương và cảm lạnh bình thường, những bệnh khó hơn thì hắn không dám ra tay.
"Có nắm chắc không?" Diêm Như Ngọc hỏi thẳng.
"..." Chung Hàn lo lắng liếm đôi môi khô khốc, ăn ngay nói thật: "Không..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Dù sao thì ta cũng đưa người này cho ngươi lúc gã vẫn còn sống. Nếu gã chết trên tay ngươi... ngươi sẽ được hai mươi roi hầu hạ." Diêm Như Ngọc hừ lạnh "Ngươi là đại phu của sơn trại, mỗi ngày chỉ cần học y lý và cách phân biệt các loại dược liệu. Nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có thì cần ngươi để làm gì?"
Hắn có thể trị được ngoại thương đơn giản, nhưng những người khác cũng có thể tự mình băng bó.
Chung Hàn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hắn nuốt nước bọt, căng thẳng cúi đầu.
Y thuật của hắn không tốt, hắn cũng không có cách nào!
Trong trại có ít người, bệnh nhân lại càng ít, trước đây đều do cha hắn chữa trị, hắn hoàn toàn không cần ra tay, ai mà ngờ được cha hắn lại ra đi sớm như vậy chứ!
"Đại đương gia, tiểu nhân không biết xử lý vết thương nghiêm trọng như vậy..." Chung Hàn vội vàng nói.
"Trước đây không biết không có nghĩa là cả đời cũng không biết. Hai mươi roi mà thôi, nếu ngươi không tự tin thì bây giờ đi lĩnh phạt luôn đi." Diêm Như Ngọc căn dặn: "Cần dược liệu gì cứ việc nói với lão Chu, chỉ cần có thì cứ lấy, không có thì để lão Chu phái người đến thành Tế Dương mua."
Nếu Ngô Ưng đã chống đỡ được thì nàng nói được làm được, về sau Ngô Ưng không khác gì các huynh đệ còn lại. Nếu đã là huynh đệ thì đương nhiên phải được chữa trị tốt nhất.
Diêm Như Ngọc đã nói như vậy, Chung Hàn còn có thể làm gì khác được? Với cơ thể này của hắn, nếu thật sự bị đánh hai mươi roi thì e rằng phải nằm trên giường hơn nửa năm. Bây giờ, hắn chỉ có thể hy vọng mạng của Ngô Ưng lớn một chút...
Mọi người nhìn Chung Hàn đầy thương cảm nhưng không một ai đứng ra ngăn cản.
Trong sơn trại chỉ có mỗi một vị đại phu này, nếu năng lực của hắn không tiến bộ thêm thì sau này mọi người có bệnh cũng không thể trị nổi!
Vì nghĩ cho sau này, ai nấy đều cảm thấy quyết định của Diêm Như Ngọc rất sáng suốt.