Ngô Ưng còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngờ vực nhìn nàng, trong khi Lương bá ở bên cạnh lại vô cùng kích động: "Đại đương gia, sao ngài có thể bỏ qua cho gã chứ?"
"Ta bỏ qua cho gã sao? Một trăm roi, có thể sống sót rồi hẵng nói tiếp." Diêm Như Ngọc cười lạnh.
Nếu sống thì không nhắc lại chuyện cũ, còn nếu chết thì kéo vào núi chôn.
Lương bá hơi sửng sốt, nghĩ lại thì thấy cũng đúng, một trăm roi không phải con số nhỏ. Trước đây trong sơn trại có một kẻ phản bội bị đánh tám mươi roi đã chết tươi. Đại đương gia xử lý như vậy không phải đang mềm lòng.
"Đại đương gia nói thật chứ? Nếu ta có thể sống sót thì sẽ bỏ qua chuyện lần này sao?" Nhưng đây lại là hy vọng duy nhất của Ngô Ưng.
Một trăm roi đúng là đòi mạng của gã, nhưng câu trả lời sau đó của Diêm Như Ngọc lại cho gã chút hy vọng.
"Đương nhiên." Diêm Như Ngọc khẳng định trước mặt mọi người.
"Được!" Ngô Ưng nghiến răng: "Xin Đại đương gia nhớ kỹ lời mình nói. Nếu ta có thể sống sót thì về sau ta sẽ không khác gì các huynh đệ trong sơn trại này. Đại đương gia không được báo mối thù riêng này nữa!"
"Nếu ngươi tái phạm thì sao? Mỗi một sai lầm, ta chỉ có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu có lần thứ hai..." Diêm Như Ngọc híp mắt cười.
Ngô Ưng cũng biết Diêm Như Ngọc không còn tin tưởng mình nữa. Nếu gã thật sự làm hại đến Đại đương gia thêm lần nữa thì sợ rằng ngay cả huynh đệ toàn trại cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
"Nếu ta dám tái phạm thì sẽ chết không toàn thây!"Ngô Ưng lập tức thề với trời.
"Nếu vậy thì tự đi lĩnh phạt đi. Nếu ngươi chịu đựng được đến cùng thì ta sẽ sai đại phu trong trại chữa trị thật tốt cho ngươi." Diêm Như Ngọc nói.
Tới đây, mọi chuyện đã kết thúc.
Ba người Thủy Hầu Tử nhìn Ngô Ưng bằng ánh mắt đồng cảm, trái tim nhỏ bé lúc này cũng đang run lên bần bật.
Tuy rằng Đại đương gia phạt bọn họ ba mươi roi, còn bị treo lên thị chúng hàng ngày, nhưng như vậy vẫn nhẹ nhàng hơn một trăm roi kia nhiều.
Sau khi tuyên bố hai chuyện này trước toàn thể sơn trại, Diêm Như Ngọc lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người, ngoại trừ người già và trẻ nhỏ, đến xem xử phạt. Nói cách khác, một trăm roi kia tuyệt đối sẽ không giơ cao đánh khẽ!(App T-Y-T)
Hơn nữa, trước giờ Đại đương gia là nàng không hề có uy phong. Đến nay vẫn liên tục có người khuyên nàng nên giết gà để dọa khỉ. Thật không may, năm người do Nhị đương gia và Ngô Ưng cầm đầu lại trùng hợp là con gà này. Mọi người thấy ngay cả Nhị đương gia cũng rơi đài thì ánh mắt nhìn Diêm Như Ngọc đều bớt đi mấy phần khinh thường. ( truyện trên app t.y.t )
Quan trọng nhất là khi Nhị đương gia bị rơi đài, mọi người chẳng những không hề oán hận mà còn vô cùng vui vẻ.
Quyết định tổ chức trận tỷ võ đã lập tức khơi dậy nhiệt huyết của các huynh đệ trong trại.
Tại cổng trại, ba người bị treo lên, bốn nam nhân cao to vạm vỡ khác cầm roi nhúng vào nước muối rồi quất lên người bọn họ theo lệnh của Diêm Như Ngọc.
Ba người lập tức há miệng gào to.
Thủy Hầu Tử vừa khóc vừa gào vừa xin tha, hoàn toàn không có chút khí phách nam tử nào. Nước mắt, nước mũi của hắn ta liên tục rơi xuống khiến những người chứng kiến vừa thấy đồng cảm lại không nhịn được mà muốn bật cười. Còn Ngô Ưng thì khác. Ban đầu, gã còn vì thể diện mà cố cắn răng chịu đựng, nhưng chỉ sau vài roi đã không nhịn được nữa, bắt đầu r*n rỉ, sau đó âm thanh nhỏ lại rồi lớn lên rồi lại nhỏ lại.
Khi đánh được một nửa, toàn thân gã đã mềm nhũn rồi.
Đến lúc được tám mươi roi, gã vẫn chưa chết nhưng nhìn không khác người đã chết là bao.
Mọi người thấy dáng vẻ thê thảm, đáng thương này thì không khỏi dựng tóc gáy, thậm chí sắp không nhịn được mà muốn tiến lên cầu xin giúp gã. Có lẽ một cô nương như Đại đương gia sẽ không thật sự muốn đánh chết người đâu.
Nhưng khi từng người định mở miệng lại thấy trên mặt Diêm Như Ngọc vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Nàng ngồi đó, tay nâng tách trà, động tác tao nhã như đang ngắm hoa thưởng cảnh.
Trong nháy mắt, mọi lời xin tha đều bị nuốt xuống.