Ánh mắt u tối của Diêm Như Ngọc nhìn Vạn Thiết Dũng một cái, sau đó nàng nở nụ cười vô cùng sáng chói.

"Chuyện này đương nhiên phải xem bản thân Nhị đương gia tiền nhiệm rồi. Nếu Nhị đương gia tiền nhiệm muốn thì tất nhiên cũng có thể tham dự. Chỉ cần ông ta thắng, mặc dù sau này không có tên tuổi Nhị đương gia nữa, nhưng cũng là Đại đội trưởng của sơn trại, trừ ta ra thì ông ta vẫn lớn nhất." Diêm Như Ngọc dừng một chút: "Chẳng qua bây giờ tuổi tác của Nhị đương gia tiền nhiệm đã cao, chỉ sợ ông ấy có lòng nhưng không đủ sức. Nếu tham gia thi đấu mà bị thua thì mất mặt biết bao..."

"Cái rắm! Năm nay lão tử chỉ mới bốn mươi hai! Vô cùng khỏe mạnh! Làm sao có thể thua được?" Vạn Thiết Dũng cảm thấy Diêm Như Ngọc đang muốn đánh vào mặt ông ta.

Nói ông ta cái gì cũng được, nhưng sao có thể nói ông ta không thắngđược!

Còn nữa, Nhị đương gia thì Nhị đương gia, thêm hai chữ "tiền nhiệm" vào làm gì?! Sao lại ngứa đòn như vậy hả!

Trong lòng mọi người đều biết rõ thực lực của Vạn Thiết Dũng, vừa nghe thấy ông ta được phép tham gia thì một số người lập tức lộ ra ánh mắt thất vọng, càng thêm kích thích Vạn Thiết Dũng.

Trước đây là hảo huynh đệ, chớp mắt một cái đã xem ông ta như kẻ thù.

Bản lĩnh làm lung lạc lòng người của tiểu nha đầu này thật sự không tầm thường.

Cho dù ông ta có ngu ngốc đến mấy thì lúc này cũng đã nhận ra đây là thủ đoạn để Diêm Như Ngọc thâu tóm quyền lực, vì vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu hơn.

Một mặt, ông ta cảm thấy Đại đương gia bây giờ quả thực tốt hơn dáng vẻ nhu nhược, vô dụng trước đó nhiều, nhưng mặt khác... trong lòng ông ta rất bức bối.

Dù gì thì ông ta cũng đã dẫn dắt các huynh đệ trong sơn trại vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả đều quay lại từ đầu.

Vậy mà ông ta lại không thể nói gì bởi vì ông ta mới vừa đảm bảo cho Ngô Ưng, tự đánh vào mặt mình một cái thật đau.

Nghĩ đến đây, Vạn Thiết Dũng trút toàn bộ oán giận lên Ngô Ưng, ánh mắt nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Ngô Ưng thấy vậy, trong lòng thắt lại, biết rằng bản thân xong đời rồi, sợ rằng lần này ngay cả Nhị đương gia cũng sẽ không bảo vệ gã.(App T-Y-T)

Tất cả mọi người đều vừa tò mò vừa kích động, đã quên mất bốn người phạm lỗi rồi.

"Ba tháng sau mới tỷ võ, trong thời gian này, ta nhất định phải luyện tập thật tốt! Nói không chừng còn có thể đánh thắng Nhị đương gia tiền nhiệm đấy!"

"Đánh không thắng cũng không sao, còn một vị trí nữa mà. Vẫn là Nhị đương gia tiền nhiệm thích hợp làm Đại đội trưởng hơn, chúng ta làm Nhị đội trưởng là được!"

"Cũng không thể nói như vậy được. Đều là đội trưởng, không thể thua kém người kia quá nhiều, nếu không sẽ mất mặt biết bao nhiêu? Hơn nữa, ta nghĩ nếu có hai đội trường thì sau này nhất định cũng sẽ chia thành hai đội ngũ đúng không?"

"Hy vọng đến lúc đó, đội trưởng kia là người có tính tình tốt một chút. Nhị đương gia tiền nhiệm quả thực hơi hung dữ..."

"..." Vạn Thiết Dũng nghe vào tai không sót một câu nào.

Nếu đây không phải là huynh đệ nhà mình thì ông ta nhất định sẽ ra tay đánh người!

Mỗi một câu "Nhị đương gia tiền nhiệm" đều khoét vào tim ông ta! Ai nấy đều vô lương tâm! Chẳng lẽ bọn họ không nhớ những năm qua đã đi theo ông ta dãi nắng dầm mưa thế nào sao?

"Khụ khụ!" Một lúc lâu sau, Thích Tự Thu mới ho mấy tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình.

"Mọi người đừng ồn ào nữa, Thích sư gia có lời muốn nói..."

"Đúng, đúng, Thích sư gia! Thích sư gia... nghe thuận tai hơn Tam đương gia nhiều!"

Ai nấy đều cảm thấy cực kỳ mới lạ nên đồng loạt gọi mấy tiếng, trông vô cùng ngây thơ. Thích Tự Thu bị những người này gọi đến mức đỏ bừng cả mặt.

Từ nay về sau, trong trại chỉ có một Đại đương gia. Ông ấy vừa mới được đổi sang danh xưng khác, nhất thời chưa quen. Nhưng thân là một văn nhân, trước đây còn là một Tú tài, so với Tam đương gia thì thân phận sư gia càng khiến ông ấy thích thú hơn.

Khó khăn lắm mọi người mới yên tĩnh lại, Thích Tự Thu nói: "Đại đương gia, ngài cảm thấy nên xử lý bốn người này thế nào?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play