Ngô Ưng cảm thấy lạnh sống lưng, nhất là sau khi nhìn thấy uy nghiêm bất khả xâm phạm của Diêm Như Ngọc, gã càng hoảng sợ hơn.
Mặt mo của Vạn Thiết Dũng cũng không chịu nổi nữa.
Cứ tưởng sẽ thượng vị nhưng cuối cùng lại không phải.
Cho rằng huynh đệ nhà mình bị oan uổng nhưng hóa ra cũng không phải...
Đã vậy, ông ta còn đảm bảo cho Ngô Ưng trước mặt mọi người. Lời đã nói ra cũng không thể thay đổi được đúng không? Cho dù ông ta đổi ý thì người khác chịu nghe sao? Ông ta cũng không phải Đại đương gia, huống chi sai lầm mà Ngô Ưng phạm phải cũng không nhỏ.
“Đại đương gia, chuyện Nhị đương gia đảm bảo..." Thích Tự Thu hơi do dự: "Huynh ấy cũng chỉ trọng tình nghĩa, tin nhầm người mà thôi. Không biết có thể xem như... chưa từng xảy ra không?”
Vạn Thiết Dũng nhìn Thích Tự Thu bằng ánh mắt cảm động, quả nhiên vẫn là Tam đệ tốt nhất!
Vào thời khắc then chốt, lão Tam vẫn là người đáng tin nhất! Tâm phúc gì đó... đều là lừa gạt!
“Ngô Ưng là tâm phúc của Nhị đương gia, phạm phải sai lầm lớn có liên quan đến Nhị đương gia. Hôm nay Nhị đương gia đã đảm bảo cho Ngô Ưng trước mặt mọi người thì khi chuyện của gã bại lộ, Nhị đương gia không thể nào chối bỏ được! Hơn nữa, ta tin rằng Nhị đương gia là một đại nam nhân từ trong xương cốt, dám nói dám nhận!” Diêm Như Ngọc nói thẳng.
“..." Mí mắt của Vạn Thiết Dũng giật giật, bây giờ ông ta nói mình không dám có còn kịp không?
“Nhưng sơn trại này vẫn cần Nhị đương gia. Những năm gần đây, ta quản lý mọi chuyện lớn nhỏ và quy định trong trại, còn Nhị đương gia phụ trách huấn luyện các huynh đệ..." Thích Tự Thu tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu cách chức Nhị đương gia, sau này trong trại có xảy ra chuyện gì thì sẽ không có người quản..."
Lời ông ấy nói không hề sai.
Tuy Vạn Thiết Dũng là kẻ thô lỗ nhưng cũng rất có năng lực. Mỗi lần xuống núi, ông ta không cần ra tay vẫn có thể hù dọa không ít người.
“Trong trại có ba trăm sáu mươi người, chẳng lẽ lại không tìm nổi một người tài hay sao?” Diêm Như Ngọc cười lạnh một tiếng.
Vạn Thiết Dũng nghe xong thì lập tức cảm thấy bị hạ nhục: "Tạm đệ không cần nói nữa! Lão tử không làm Nhị đương gia nữa! Suốt ngày toàn phải chịu đựng mấy cơn giận không đâu! Ai mà thèm!”
“Nếu ông đã không thèm thì ông sẽ không tham gia cuộc tuyển chọn vào ba tháng sau đúng không?” Diêm Như Ngọc đổi giọng, cười như không cười nhìn ông ta.
Tất cả đều sửng sốt.
“Tuyển chọn gì?” Thích Tự Thu cũng không hiểu gì.
“Nhị đương gia đã từ chức thì phải có người kế nhiệm chứ. Tuy nhiên, huynh đệ trong trại đông đảo, không thể thiên vị ai nên ta quyết định ba tháng sau sẽ chọn ra hai người dũng mãnh nhất, giỏi võ công nhất để làm đội trưởng, tương đương với Nhị đương gia và Tam đương gia!” Diêm Như Ngọc nói.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, đổ dồn ánh mắt về phía Thích Tự Thu.
“Không phải đã có Tam đương gia rồi sao?” Có người không nhịn được mà hỏi.
"Đồ vô ơn này, ngươi quên lão Tam đã giúp ngươi như thế nào rồi sao!?” Vạn Thiết Dũng muốn rút đao ra.
Diêm Như Ngọc liếc mắt nhìn ông ta: "Từ nay về sau, Thích Tự Thu sẽ là sư gia của trại chúng ta, giúp ta xử lý mọi việc trong trại!"
"So với đội trưởng thì ai lớn hơn?" Có người khác hỏi.
"Một văn một võ, không phân lớn nhỏ. Nhưng nếu hai đương gia mắc sai lầm thì Thích sư gia có quyền khuyên nhủ, hướng dẫn và đóng vai trò giám sát. Hai đội trưởng cũng có địa vị giống vậy." Diêm Như Ngọc nói thêm.
Vạn Thiết Dũng nhìn qua, thấy ánh mắt của mọi người đều sáng ngời thì mặt nhất thời nóng bừng.
Hóa ra không phải chỉ có một người muốn trèo lên.
Tuy nhiên, ngẫm lại thì cũng phải thôi. Mặc dù nhân số trong trại không nhiều lắm, nhưng từ trước tới giờ, người đứng đầu luôn được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Có ai mà không muốn ăn no uống say chứ?
“Nhị... Nhị đương gia tiền nhiệm có tư cách cạnh tranh không?” Một người trẻ tuổi lớn gan hỏi.
Cơ trên mặt Vạn Thiết Dũng khẽ co giật. Vừa rồi chỉ đang thảo luận có cần vị trí của ông ta hay không, còn chưa quyết định mà đã thành "Nhị đương gia tiền nhiệm” rồi sao?