Sắc mặt của Diêm Như Ngọc vẫn như trước, dáng vẻ bình tĩnh xem trò hay.
Còn Thích Tự Thu ở bên cạnh lại tức giận nhìn Vạn Thiết Dũng: "Đây là đảm bảo mà huynh nói sao? Nếu không phải Đại đương gia đã chuẩn bị từ trước thì có phải bây giờ Nhị ca đã thành công rồi không?”
Mặt mo của Vạn Thiết Dũng âm trầm.
Chết tiệt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...
Ông ta nhìn chằm chằm vào bốn người kia, đây đều là thân tín của ông ta, bình thường nghe lời nhất.
“Các ngươi lén lút làm hại Đại đương gia sau lưng lão tử sao?” Vạn Thiết Dũng tuyên án.
Lúc này, một văn nhân như Thích Tự Thu cũng không nhịn được mà trợn mắt: "Nhị ca tách mình ra thật sạch sẽ!”
“..." Lão tử nói bản thân thật sự không làm, đệ có tin không...
“Nhị, Nhị đương gia... bọn ta chỉ muốn để sơn trại đổi chủ... Đại đương gia còn nhỏ tuổi, bọn ta nghĩ để ngài chủ trì đại cục nhất định sẽ tốt hơn... Hơn, hơn nữa... gần đây Nhị đương gia ngài thường xuyên bị chèn ép..." Thuỷ Hầu Tử run rẩy.
Toàn trại đều biết tính tình của Nhị đương gia, một khi ông ta nổi giận thì không ai có thể cản được.
Bây giờ hắn ta chỉ sợ Đại đương gia còn chưa ra tay mà bản thân đã bị Nhị đương gia bẻ gãy cổ trước rồi.
“Vớ vẩn! Sao lão tử có thể bị nàng chèn ép được?” Vạn Thiết Dũng càng bực bội hơn. Ông ta nhường Diêm Như Ngọc bởi vì nàng là Đại đương gia!
“Ngô Ưng! Ngươi giải thích cho ta!” Vạn Thiết Dũng nói tiếp.
Toàn thân Ngô Ưng phát run, lúc này không sợ cũng không được. Cho dù bản thân gã có quả quyết không biết sơn đen từ đâu ra nhưng biểu hiện của bọn Thuỷ Hầu Tử đã khiến mọi người hiểu rõ mọi chuyện. Vì vậy, gã chỉ đành nói: "Tiểu nhân làm việc này là vì tất cả mọi người!”(App T-Y-T)
“Từ khi Đại đương gia lên nắm quyền, già trẻ trong sơn trại đều không được sống một ngày nào yên ổn. Lúc đó, tiểu nhân nghĩ rằng sớm muộn gì hai vị đương gia cũng sẽ nhận ra Đại đương gia không đáng tin, nhưng lại không ngờ mấy ngày nay Đại đương gia đã tìm được cách kiếm tiền! Bây giờ, tất cả mọi người trong trại đều bị Đại đương gia lừa gạt, cảm thấy nàng ta có thể dẫn dắt mọi người nhưng ta thật sự không tin! Tuy nàng ta là nữ nhi của lão đương gia, nhưng lại trẻ tuổi, ngây thơ. Nói khó nghe thì chúng ta đều là những kẻ lưu vong, chỉ cần đi sai một bước thì sẽ chết không có chỗ chôn. Bây giờ dựa vào đâu mà phải giao mạng sống của mình cho nàng ta chứ?” Ngô Ưng nói.
Gã nói xong, có vài người không nhịn được mà thở dài một hơi.
Đúng vậy. Tuy bây giờ đã có một chốn dung thân, nhưng nói cho cùng thì không biết cái mạng này sẽ mất lúc nào.
Hơn nữa, mặc dù lương thực đủ dùng trong mấy tháng tới, nhưng những sơn trại khác đang lăm lăm như hổ đói rình mồi, cũng đã hơn nửa năm không nộp phí bôi trơn cho quan phủ, trại Diêm Ma sớm muộn gì cũng sẽ bị binh lính vây quét, đến lúc đó, Đại đương gia chống địch như thế nào?
“Nói năng đại nghĩa như vậy sao?” Diêm Như Ngọc cũng không nhịn được mà vỗ tay cho gã: "Chẳng lẽ mục đích thật sự của ngươi không phải là vì địa vị sao? Sau khi Nhị đương gia trở thành Đại đương gia, vị trí lão Nhị còn trống này sẽ là của ngươi?”
“Tiểu nhân không hề nghĩ như vậy!” Sắc mặt của Ngô Ưng thay đổi.
“Ngươi có nghĩ như vậy hay không không quan trọng, quan trọng là… ngươi đã làm.” Diêm Như Ngọc dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ta biết có vài người trong số các ngươi không phục, nhưng dù có không phục cũng phải nhịn xuống cho ta! Trại Diêm Ma này do một tay cha ta thành lập, mạng của các ngươi đều do cha ta cứu về. Nếu thật sự muốn làm kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất trung thì cứ việc tự nhiên!”
Giọng nói lạnh lẽo vang khắp trại Diêm Ma khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Còn những người trung thành với trại Diêm Ma, trung thành với lão đương gia, càng trung thành với Diêm Như Ngọc, khi nghe thấy lời này thì không khỏi sinh ra cảm xúc tự hào.
Đại đương gia khí thế oai phong, rất có phong thái của lão đương gia năm đó!