Ngô Ưng vốn là trợ thủ đắc lực của Vạn Thiết Dũng, giờ đây phải "chịu oan ức”, đương nhiên Vạn Thiết Dũng sẽ không vui.

“Ngô Ưng đã ở sơn trại nhiều năm, luôn theo ta và lão đương gia vào sinh ra tử, không phải loại người nham hiểm đó! Đại đương gia, ngươi nói năng cẩn thận một chút, đừng làm các huynh đệ lạnh lòng!” Vạn Thiết Dũng nói. 

“Ông là con giun trong bụng gã sao? Ngay cả gã nghĩ gì, làm gì cũng biết rõ?” Diêm Như Ngọc thẳng thừng móc mỉa: "Xem ra trong lòng Nhị đương gia, lời nói của bổn đương gia ta còn không có sức nặng bằng Ngô Ưng nhỉ?” 

Khóe miệng của Vạn Thiết Dũng giật giật: "Lão tử đương nhiên hiểu rõ huynh đệ của mình!”

“Ông đảm bảo sao?” Diêm Như Ngọc cười khẽ một tiếng.

“Có gì không thể!” Vạn Thiết Dũng cũng tức giận, càng thêm chắc chắn rằng Diêm Như Ngọc đang cố ý chọc giận ông ta.

“Lấy gì để đảm bảo? Vị trí Nhị đương gia của ông? Hay là nữ nhi của ông?” Diêm Như Ngọc hỏi tiếp.

“..." Có liên quan gì đến nữ nhi của ông ta chứ... 

“Ngô Ưng hoàn toàn trong sạch, lão tử sợ gì mà không dám đảm bảo? Đại đương gia có thể đi hỏi, chắc chắn tối qua có người khác nhìn thấy đám Ngô Ưng trong sơn trại! Nhưng còn Đại đương gia ngươi đêm hôm ra ngoài mới thật sự khả nghi!” Vạn Thiết Dũng hùng hổ nói.

Diêm Như Ngọc cười tươi như hoa.

Ngô Ưng đứng ngồi không yên. Nhị đương gia đã nói ra hết rồi, gã muốn ngăn cản cũng không kịp. Hơn nữa, một khi ngăn cản thì gã giải thích thế nào?

“Đã nghe thấy hết chưa? Nhị đương gia sẵn sàng đảm bảo cho bốn người Ngô Ưng. Nếu bốn người này thật sự đã ám hại ta thì Nhị đương gia sẽ tự thoái vị. Đương nhiên vẫn phải tiếp tục chép kinh..." Diêm Như Ngọc chậm rãi nói.

Vạn Thiết Dũng vừa nghe đến hai chữ “chép kinh” thì muốn giết người. 

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Chuyện tối qua, nếu các ngươi chủ động thừa nhận sai lầm của mình thì bổn đương gia ta có thể không tính toán với các ngươi. Nhưng nếu để ta đích thân đưa ra bằng chứng khiến các ngươi không thể không thừa nhận thì... các ngươi sẽ phải bị phạt nặng!” Diêm Như Ngọc nói tiếp.

“Đại đương gia, bọn ta không hề làm gì cả!” Ngô Ưng nghiến răng nói.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Diêm Như Ngọc, ba người Thuỷ Hầu Tử lúc này hơi do dự, nhưng đã nói đến đây rồi, nếu bọn họ thừa nhận thì Nhị đương gia không bóp chết bọn họ mới là lạ!

“Không, không hề làm gì cả..." Ba người Thuỷ Hầu Tử cũng lần lượt nói.

Diêm Như Ngọc nở nụ cười.

“Can đảm đấy. Sao lúc bị ma đuổi theo hôm qua lại vắt chân lên cổ mà chạy thế?” Diêm Như Ngọc chế giễu.

Vừa nhắc đến chuyện đó, Ngô Ưng lập tức ngẩng phắt lên, trừng mắt nhìn Diêm Như Ngọc.

“Ngươi nói ngươi không lẻn vào phòng của ta đúng không?” Diêm Như Ngọc nhìn Ngô Ưng, tiếp tục nói: "Nếu thế thì chắc chắn cũng không dẫm lên sơn đen mà ta quét lên giường trước đó nhỉ?”

“Sơn? Sơn gì?” Mọi người sửng sốt.

“Ồ, hôm qua khi say rượu về phòng, ta thấy mảnh gỗ đầu giường khó coi quá nên bảo Thú Nhi lấy sơn đen quét lên. Trong trại không có nhiều sơn đen, đừng nói với ta rằng thứ dính dưới chân các ngươi là do dẫm phải ở nơi khác.” Diêm Như Ngọc thong thả nói.

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chân của bốn người Ngô Ưng.

“Cởi giày của bọn họ ra!” Thích Tự Thư giận dữ ra lệnh.

Lập tức có người bước ra, cưỡng ép tháo giày của bốn người bọn họ, khi lật lên thì thấy dấu sơn đen rõ ràng.

Số lượng sơn đen có hạn, không phải ai cũng có thể dùng, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây là dấu sơn mới, mà hai ngày nay, trong sơn trại không có nơi nào khác được quét loại sơn đen này.

“Đại đương gia tha mạng!” Diêm Như Ngọc còn chưa nói gì, Thuỷ Hầu Tử đã quỳ xuống.

Ngay sau đó, hai người còn lại cũng quỳ xuống theo.

Vạn Thiết Dũng lập tức ngơ ngác.

Tình huống thay đổi hơi nhanh... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play