Vạn Thiết Dũng chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu nữ nhi của ông ta thật sự giống với Diêm Như Ngọc thì ông ta còn sống nổi được sao?
Hai tiểu tổ tông!
Đánh không được mà mắng cũng không xong. Một người thì khóc lóc, làm loạn, đòi thắt cổ, còn một người thì châm chọc rồi phạt chép kinh. Mẹ nó chứ, thật phẫn uất mà!
...
Lần này lão Chu xuống núi đã đi tròn bốn ngày.
Khu vực núi Khôn Hành có nhiều thổ phỉ, mỗi phe chiếm một ngọn núi làm địa bàn riêng, nhưng các sơn trại đều có không ít người, bình thường cũng khó tránh việc phải xuống núi mua đồ nên để tránh xảy ra quá nhiều mâu thuẫn giữa các sơn trại lớn, bọn họ đã đặt ra quy định ngay từ đầu, nếu đi qua địa bàn của người khác thì phải treo cờ hiệu của sơn trại nhà mình và mang theo lệnh bài thông hành rồi nộp phí qua đường tính theo đầu người, mỗi người 1 lượng bạc, như thế thì có thể thuận lợi đi qua. Nếu bị cướp giữa đường thì có thể hợp sức chống trả. Chính vì vậy, đám người lão Chu mới có thể nghênh ngang mang tiền đến thành Tế Dương.
Nếu không có quy định cứng này thì Vạn Thiết Dũng đã nghi ngờ bọn họ bị các trại khác cướp mất rồi. Bởi vì bình thường chỉ mất tối đa hai ngày để mua đồ nhưng lần này lại lâu hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT