Vạn Thiết Dũng nhíu mày, thấy Thú Nhi bị dọa tới mức run lẩy bẩy thì hừ một tiếng, tức giận chạy vội đi tìm lão Chu.

Chẳng lẽ thẻ tre kia cũng là thứ quý hiếm?

Nếu thật sự là thế thì còn làm thổ phỉ để làm gì, mỗi ngày đi chặt tre là đủ rồi!

Nhưng mà... Làm sao có thể chứ? Tre đã xuất hiện trên núi từ rất lâu, ngay cả dưới núi cũng có không ít. Nếu thật sự là đồ tốt thì chẳng lẽ người bên ngoài đều là kẻ ngốc sao?

Vạn Thiết Dũng vội vã đi gặp lão Chu, nhưng Chu Vượng nhận được chỉ thị của Diêm Như Ngọc, đã khởi hành từ sớm nên Vạn Thiết Dũng không gặp được người. Tuy nhiên, ông ta vẫn không bỏ cuộc mà hỏi thăm những người khác, nhận được câu trả lời càng khiến ông ta hoang mang hơn.

Trước khi đi, ngoại trừ 250 lượng bạc cùng sáu bảy huynh đệ thì Chu Vượng chỉ mang theo số thẻ tre do Diêm Như Ngọc làm. Mấy trăm thẻ tre được xếp ngay ngắn trong một cái giỏ tre có miệng chỉ to bằng nắm tay.

"Thật tà môn mà, Đại đương gia làm cái quỷ gì vậy?" Suốt cả ngày hôm nay, tinh thần của Vạn Thiết Dũng cứ treo ngược trên cành cây.

"Cha, nàng ta đang cố ra vẻ huyền bí rồi đùa giỡn chúng ta đấy. Sao nàng ta có thể tìm được cách kiếm tiền chứ?" Vạn Châu Nhi vừa sờ mặt vừa nói.

Đã ba ngày rồi mà mặt của nàng ta vẫn chưa khỏi hẳn, mặc dù không ngứa nữa nhưng vẫn còn sưng đỏ cả mảng khiến nàng ta không dám ra ngoài gặp ai.

"Nói cũng đúng. Nếu đống thẻ tre đó có thể kiếm được tiền thì chẳng lẽ thanh đao cũ mà lão tử thay hàng năm sẽ đáng giá ngàn vàng sao? Mấy năm nay, Đại đương gia chưa từng xuống núi lần nào. Chỉ dựa vào sổ sách của lão Tam thì làm sao có thể hiểu rõ tình hình bên ngoài? Sợ rằng trong mắt nàng ta, người của thành Tế Dương thậm chí còn chưa từng nhìn thấy núi cao trông như thế nào... Hầy, tính cách ngây thơ như vậy, sao có thể dẫn dắt sơn trại trở nên lớn mạnh hơn đây?" Vạn Thiết Dũng cảm thấy bản thân quá lao tâm khổ trí.

Đại ca đáng thương của ông ta ra đi sớm quá.(App T-Y-T)

Bây giờ ông ta là trụ cột của trại Diêm Ma, tuyệt đối không thể ngã xuống. Nếu ông ta cũng đi theo Đại ca thì toàn bộ sơn trại sẽ bị người của sơn trại khác nuốt sạch không nhả xương.

Chẳng qua là gần đây, ông ta thật sự tức giận khá nhiều, hôm khác phải bảo Tiểu Hàn Tử khám cho ông ta, tránh để cơ thể cũng ủ ra bệnh giống như Đại ca.

"Cha, con nghe nói Diêm Như Ngọc đã có nha hoàn hầu hạ rồi?" Vạn Châu Nhi đột nhiên hỏi.

"Nàng ta là Đại đương gia, đương nhiên phải có chân sai vặt bên cạnh chứ." Vạn Thiết Dũng không hề để ý đến chuyện này.

Vạn Châu Nhi nghe xong thì bĩu môi: "Cha, dù sao thì cha cũng là Nhị đương gia! Con là nữ nhi của người, dựa vào đâu mà Diêm Như Ngọc có nha hoàn còn con lại không có chứ? Con không biết đâu, cha cũng tìm cho con một người đi!"

"Làm càn! Với thân phận của nàng ta, nếu việc gì cũng phải đích thân ra mặt thì phải chạy gãy chân à? Làm lão đại là phải như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu không thì uy nghiêm của trại chúng ta cũng sẽ mất hết. Con và nàng ta có thể giống nhau sao? Một tiểu nha đầu như con ngoan ngoãn ở nhà học giặt giũ, nấu cơm đi, cần chân sai vặt làm gì? Đừng có suốt ngày gây phiền phức cho ta!" Vạn Thiết Dũng đen mặt, khó chịu nói.

Vạn Châu Nhi lập tức sững sờ.

Trước đây, phàm là thứ Diêm Như Ngọc có, chỉ cần nàng ta mở miệng muốn có thì cha sẽ không chút do dự đưa cho nàng ta.

Cha từng nói, trong sơn trại này, nàng ta không thể thua kém những cô nương khác!

Nhưng bây giờ... 

"Cha! Nàng ta thì tính là Đại đương gia gì chứ? Trong lòng con, người mới là lão đại của sơn trại này! Con không biết đâu, con cũng muốn có nha hoàn! Dựa vào đâu mà nàng ta có thể hô to gọi nhỏ, còn con lại không thể chứ..." Vạn Châu Nhi gào khóc.

"Bịch" một tiếng, Vạn Thiết Dũng suýt nữa đã đập vỡ bàn.

"Nha đầu bên cạnh nàng ta tự nguyện đi theo hầu hạ nàng ta. Nếu con có bản lĩnh thì tự tìm một người đi! Còn nữa, một cô nương như con, học ai không học lại đi học nàng ta? Muốn khiến lão tử tức chết sao?" Nói xong, ông ta lập tức đóng sầm cửa, bỏ đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play