Thú Nhi vừa bước ra ngoài đã thấy Nhị đương gia hung dữ như vậy thì sợ hãi rụt đầu lại. Diêm Như Ngọc liếc nhìn nàng ấy một cái rồi nhìn Nhị đương gia, nói: "Hôm nay nhìn thấy Nhị đương gia, ta lại nghĩ ra được một cách kiếm tiền mới.”
"Ồ?" Thấy thái độ nghiêm túc của nàng, Nhị đương gia sửng sốt.
"Dáng vẻ hung thần ác sát của Nhị đương gia thật sự hiếm thấy. Nếu cho người vẽ lại dung mạo của ông thành bức tranh thần giữ cửa rồi bán đi thì nhất định sẽ kiếm được một khoản hời." Diêm Như Ngọc hừ lạnh nói.
Thú Nhi mới ở cùng nàng được hai ngày. Nàng ấy mới hơn mười hai tuổi, lá gan nhỏ như chuột, nhưng may mà tiểu nha đầu này rất thông minh, nàng đang định dạy dỗ thật tốt đấy, lỡ như bị Nhị đương gia dọa chạy mất thì phải làm sao?
"Ngươi!" Nhị đương gia tức giận đến mức muốn ra tay đánh người, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng của Diêm Như Ngọc cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa, ông ta lập tức thu tay lại.
Đánh Đại đương gia?
A! Một trăm lần chép kinh kia, đến tận bây giờ ông ta mới viết được mấy trăm chữ. Cầm bút thật sự còn mệt hơn cầm đao. Nếu hôm nay ông ta ra tay thì Tam đương gia sẽ dẫn một đám huynh đệ tới nhốt ông ta vào trong phòng, bắt ông ta chép kinh cả đời.
"Đại đương gia, ngươi còn có thời gian nói đùa sao? Cả trại đang đợi đại nghiệp kiếm tiền của ngươi đấy! Nếu ngươi đến chết vẫn không kiếm được tiền thì lão tử cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi xin lỗi lão tử trước mặt mọi người, đồng thời cam đoan sau này sẽ không làm bậy nữa thì lão tử sẽ không so đo với ngươi." Vạn Thiết Dũng hầm hừ nói.
Diêm Như Ngọc nhướng mày: "Tối qua ta đã đưa cách kiếm tiền cho lão Chu rồi. Dù sao thì sáng sớm ta còn phải tập luyện, để tránh việc bị lão Chu đến làm phiền, ta đã đưa qua trước. Nhị đương gia kích động quá rồi, hỏi cũng chưa hỏi một tiếng mà đã chạy tới kiếm chuyện. Đầu óc của ông đâu? Bị sói con ăn mất rồi hả?”
“Đã đưa qua rồi sao?" Vạn Thiết Dũng sửng sốt.
Mặc dù hôm nay ông ta nói rằng tới đây để hỏi chuyện kiếm tiền nhưng thật ra là để hỏi tội.
Bởi vì bất kể thế nào thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diêm Như Ngọc cũng không thể tìm ra được cách kiếm tiền nào. Hơn nữa, toàn bộ sơn trại đều nằm ngay dưới mí mắt của ông ta. Nếu nàng thật sự có hành động gì thì sao ông ta có thể không biết được chứ?
Nhưng hai ngày nay, ngoại trừ dẫn mọi người lên núi tìm đậu phộng thì hành động của Diêm Như Ngọc không có gì bất thường.
Mỗi ngày, nàng đều thức dậy từ khi trời còn chưa sáng, chạy quanh trại mấy vòng, sau đó làm mấy động tác kỳ lạ trong sân, rồi luyện tập bộ quyền mềm oặt không hề có chút sức lực nào...
Nếu thật sự nói đến chuyện khác lạ...
Vậy chỉ có duy nhất ngày mà ông ta dẫn mọi người đi săn, hôm đó Diêm Như Ngọc chơi thẻ tre suốt cả ngày...
Chẳng lẽ là...
"Những thẻ tre dài bằng lòng bàn tay đó?" Cuối cùng Vạn Thiết Dũng cũng thông minh được một lần.
Đôi môi của Diêm Như Ngọc cong lên.
"Thật nực cười! Thứ đó bạt ngàn trên núi, bất kể ngươi muốn bao nhiêu, lão tử đều có thể cho ngươi bấy nhiêu! Nó cũng đâu phải thứ quý hiếm gì, chẳng qua ngươi chỉ cắt gọt nó cho ngay ngắn thôi. E rằng bọn trẻ con còn chẳng để thứ này vào mắt. Vậy thì có thể dùng chúng làm gì được chứ? Tên ngu ngốc nào lại mua cả đống thứ này về?!" Vạn Thiết Dũng nôn nóng la lên.
Điên rồi, điên thật rồi!
Nhất định là đứa nhỏ này muốn kiếm tiền đến phát điên rồi. Muốn trồng chút đậu phộng cũng không sao, dù sao thì đó thật sự là thứ hiếm, nếu không bán được thì vẫn có thể ăn được. Nhưng còn đống thẻ tre này...
Cho dù có đánh chết ông ta thì ông ta cũng không tin thứ này có thể kiếm được tiền!
"Nhị đương gia, không chừng ông mới chính là tên ngu ngốc đó đấy?" Diêm Như Ngọc cười cười, bước vòng qua Vạn Thiết Dũng, đi ra sân, điều hòa hơi thở rồi bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng của mình.
Vạn Thiết Dũng ngây người, một lúc sau mới hồi thần lại, chặn Thú Nhi lại hỏi: "Đại đương gia thật sự muốn bán những thẻ tre đó sao?!"
“Nhị đương gia... tiểu nhân thật sự không biết..." Thú Nhi sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Nghe nói năm đó khi theo lão đương gia chiếm núi, Nhị đương gia đã chém chết rất nhiều người đấy!
Vừa nãy, nàng ấy thật sự sợ rằng Nhị đương gia sẽ đánh Đại đương gia trong cơn tức giận!