Diêm Như Ngọc chọn ra một số loại rau dại và thảo dược quan trọng rồi sắp xếp vài người bên dưới ghi lại.
Chẳng hạn như đỗ quyên, nguyệt quới, bạc hà, các loại cây âm hành thảo, đặc biệt là âm hành thảo có thể chữa lành vết thương do đao kiếm và mũi tên gây ra. Dù sao thì trại Diêm Ma cũng là một trại thổ phỉ, sau này chắc chắn sẽ đối đầu với các thế lực khác, trước mắt cứ đào một ít về trồng trong trại sẽ ổn thỏa hơn.
Hai ngày sau, Diêm Như Ngọc đích thân chỉ huy mọi người vào núi tìm đậu phộng.
Trại Diêm Ma nằm ở vùng đất bằng phẳng trong núi, địa thế thấp, tuy khu vực đất hoang xung quanh đầy cát sỏi nhưng vì có diện tích rộng lớn nên không thiếu nước, thậm chí còn có một cái hồ lớn gần trại. Do đó, muốn gieo trồng một số loại cây ở gần đây cũng không khó. Tất nhiên là không cần nghĩ đến chuyện trồng những loại như lúa nước hoặc lúa mì ở vùng đất hoang này.
Thật ra, khu vực trên núi gần trại không có nhiều đậu phộng.
Sơn trại cử hơn hai trăm người tham gia tìm kiếm. Trong vòng hai ngày, bọn họ gần như đã lùng sục hết toàn bộ khu vực an toàn gần trại Diêm Ma nhưng số lượng đậu phộng thu hoạch được ít đến đáng thương, vậy mà chỉ có tổng cộng khoảng 500 cân*. Phải biết rằng, họ đã đi qua hầu hết mọi nơi có thể đi đến được, hơn nữa, sau khi loại bỏ bùn đất dính xung quanh, e rằng chỉ có khoảng 300 cân có thể sử dụng được.
*1 cân = 0,5kg
Nếu dùng số đậu phộng này làm giống thì chỉ có thể trồng được nhiều nhất khoảng mười mẫu đất.
Lãnh thổ của Trại Diêm Ma trong vùng núi này là hơn mười ngàn mẫu, có ít nhất bốn đến năm ngàn mẫu đất hoang không được canh tác, vì vậy mười mẫu đậu phộng này chẳng thấm vào đâu.(App T-Y-T)
Đương nhiên, khu vực mà mọi người tìm kiếm thuộc phạm vi hoạt động của trại Diêm Ma nhiều năm qua, bọn họ hoàn toàn không dám đặt chân tới những nơi có dấu vết của dã thú lớn.
Biết bao năm qua, sơn trại chưa từng bận rộn như vậy lần nào.
Ngay cả lão đương gia khi còn sống cũng không giày vò mọi người thế này.
Vì vậy, sau hai ngày tìm kiếm đậu phộng, tinh thần của mọi người đều uể oải, ai nấy đều phờ phạc.
Diêm Như Ngọc có thể hiểu được suy nghĩ của những người này.
Bọn họ ăn cơm tập thể, không bị chết đói là được, dù có làm bao nhiêu cũng không được phát tiền, người chăm chỉ và kẻ lười biếng đều nhận được đãi ngộ như nhau. Ngày một, ngày hai, mọi người còn có thể lấy tò mò làm động lực, nhưng quá tam ba bận, nếu còn tiếp tục nữa thì hiệu quả ắt sẽ giảm đi rất nhiều.
Vì vậy, Diêm Như Ngọc chỉ yêu cầu mọi người phải tìm đậu phộng trong hai ngày, hơn nữa còn nhờ Tam đương gia phái người ghi lại khối lượng mà mỗi người tìm được.
Sau hai ngày này, mọi người đột nhiên rảnh rỗi, khó tránh lại bắt đầu bàn tán.
"Hôm nay là ngày lão Chu xuống núi đúng không? Đại đương gia của chúng ta thật sự không bán số đậu phộng đó sao? Dù sao chúng cũng là đồ hiếm, nếu thật sự bán đi, có lẽ chúng ta có thể kiếm được mười mấy lượng bạc đấy."
"Mới mười mấy lượng mà các ngươi đã thỏa mãn rồi à? Không nghe Đại đương gia nói sao? Sau này chúng ta trồng đậu phộng, nuôi sống cả trại cũng không thành vấn đề."
"Lời này mà ngươi cũng tin sao? Lúc lão đương gia còn tại thế cũng không dám tự tin như vậy đâu."
“Bất kể thế nào thì lời nói của Đại đương gia cũng xem như trấn an mọi người. Bây giờ chúng ta không thể xuống núi, lấy cái gì mà sống đây. Hơn nữa, Đại đương gia còn nhỏ như vậy, cho dù chúng ta có xuống núi thì... tổng số lần trong một năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“..."
Trước đây, mỗi lần xuống núi đều phải có Diêm Hắc Hổ hoặc Vạn Thiết Dũng dẫn đầu, từ đó đã tạo thành thói quen trong suy nghĩ của mọi người.
Bây giờ, lão đương gia Diêm Hắc Hổ không còn nữa, không thể lần nào cũng trông chờ vào Nhị đương gia.
Bàn về tầm quan trọng của Đại đương gia.
Mọi người trong trại đều sôi nổi bàn luận, còn sáng sớm hôm nay, Vạn Thiết Dũng đã chặn trước cửa phòng của Diêm Như Ngọc.
"Đại đương gia, đến giờ rồi. Lão Chu đang chuẩn bị đi, ngươi mau sắp xếp đi. Kiếm tiền bằng cách nào đây?" Vừa thấy nàng mở cửa, ông ta đã hùng hổ nói.