Năm nay, sơn trại Diêm Ma vô cùng phát đạt.
Mặc dù thâu tóm cả người của sơn trại Hung Nha nhưng mọi người vẫn không cần lo lắng chuyện ăn uống. Tuy nhiên, thấy còn chưa đến một tháng nữa là tới Tết mà Diêm Như Ngọc vẫn chưa phái người đi đút lót cho quan phủ thì nhóm người Thích Tự Thu không đoán được ý nàng.
“Đại đương gia, trước đây khi lão đương gia còn sống, mỗi năm đều đút lót ít nhất hai lần, một lần vào sau Tết Đoan Ngọ, trước Tết Trung Nguyên, lần còn lại vào đầu tháng chạp. Số lần không tính là nhiều nhưng ít nhất cũng phải có chút tâm ý. Những sơn trại lớn, đừng nói là ngày lễ lớn như Tết Nguyên Đán và Đoan Ngọ, ngay cả Tết Thượng Nguyên, Tết Thanh Minh cũng sẽ đưa chút tiền để khơi thông, một năm phải đưa lễ đến bốn, năm lần đấy...” Thích Tự Thu chậm rãi giải thích với Diêm Như Ngọc.
Từ khi Diêm Như Ngọc làm Đại đương gia tới nay đã một năm rồi mà chưa đút lót một lần nào.
“Dưới chân núi nhiều quan lại như vậy, phải đưa tiền cho ai?” Diêm Như Ngọc dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn tất cả mọi người một lượt, hỏi.
“Thành Tế Dương có tới mấy huyện, nhưng bình thường chúng ta chỉ cần đút lót cho hai người, một là Huyện lệnh quản lý khu vực sơn trại Diêm Ma chúng ta, hai là Thái thú... cũng chính là Tri phủ đại nhân. Đương nhiên, nếu gặp phải năm có thay đổi quan viên thì có thể phải đưa thêm một, hai lần nữa.” Thích Tự Thu vội vàng trả lời.
Đút lót cũng không hề đơn giản. Mấy chục lượng, 100 lượng thì quan viên cầm không nóng tay, một lần ít nhất cũng phải 500 lượng bạc. Mà 500 lượng này giống như một hòn sỏi rơi xuống con sông lớn, không chừng còn không tạo ra được chút bọt nước nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play