Nét mặt của Diêm Như Ngọc trầm xuống, Chu Vượng đứng bên cạnh cũng hơi lúng túng.
Trước đó, Đại đương gia chỉ là một tiểu nha đầu, khí thế còn không bằng Vạn Châu Nhi, nói chuyện với nàng mấy câu cũng phải cẩn thận từng li từng tí như dỗ dành trẻ con, nhưng bây giờ, sắc mặt của Đại đương gia lại không dễ dỗ dành như trước nữa!
“Đại đương gia... Ngài có dự định gì?” Chu Vượng nhỏ giọng hỏi.
Diêm Như Ngọc suy tính một lúc mới lên tiếng: "Bắt đầu từ ngày mai, khôi phục toàn bộ chi phí ăn uống lại như cũ, không cần đặc biệt cắt giảm chi tiêu.”
“Đại đương gia!” Chu Vượng vừa nghe vậy thì lập tức bị dọa sợ, mặt mũi co rúm lại: "Nếu chi tiêu như trước đây thì số lương thực còn lại trong sơn trại thậm chí còn không đủ cho nửa tháng! Bây giờ mọi người không xuống núi nên không có khoản thu. Nếu có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm..."
“Dù vậy cũng không thể lấy tính mạng của người già và trẻ con ra để tiết kiệm. Ông không nhìn thấy sao? Bọn nhóc trong sơn trại đứa nào đứa nấy mặt mày xanh xao. Với tố chất cơ thể như vậy, sau này có thể xuống núi cướp bóc hả? Không tự nộp mạng đã là may lắm rồi!” Diêm Như Ngọc bĩu môi: "Ta là Đại đương gia, việc này phải nghe ta.”
Chu Vượng khó chịu. Đâu phải ông ta không muốn để người già và trẻ con ăn no mặc ấm, nhưng điều kiện của bọn họ cho phép sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play