Trình Nghiêu ở đằng sau khe cửa nhìn thấy Diêm Như Ngọc đeo mặt nạ thì càng hào hứng hơn: “Ồ! Tiểu đương gia, ngươi tới tâm sự với bổn thiếu gia sao?”
“Ngươi gọi ta là gì?” Diêm Như Ngọc khựng lại.
“Tiểu đương gia đó. Ta nghe giọng ngươi, nhìn vóc dáng ngươi thì biết ngươi nhất định là một nữ tử trẻ tuổi. Hơn nữa, tay ngươi trắng như thế, mắt cũng long lanh, không chừng còn chưa lớn bằng ta đấy. Nếu như vậy mà gọi là Đại đương gia thì chẳng phải sẽ khiến ngươi già đi sao?” Trình Nghiêu cười hì hì, trông rất ngứa đòn.
Diêm Như Ngọc sai người mở khóa: “Tiểu đương gia là đầu bếp. Đừng gọi bậy, cẩn thận ta sai người rút lưỡi ngươi đấy.”
“Ngươi sẽ không làm vậy đâu.” Trình Nghiêu không hề sợ, thậm chí còn bắt chéo chân.
Diêm Như Ngọc cau mày.
“Trước đó ta sợ ngươi là vì ngươi có võ công lợi hại, lại vừa mới giết người, trên người dính máu tanh. Nhưng bây giờ thì khác, ngươi còn cần ta để trấn an cha ta!” Trình Nghiêu cực kỳ đắc ý, “Ta nghe gã sai vặt của ta nói rằng ngươi muốn lợi dụng ta để thâu tóm sơn trại khác. Nếu vậy thì ta sẽ càng không chết, thậm chí một ngón tay cũng không thiếu. Chỉ cần ta bình an vô sự quay về, đến khi ngươi thâu tóm được sơn trại Hung Nha thì cha ta sẽ không tiếp tục phái người ra tay nữa đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play