Vạn Châu Nhi nghe thấy lời Diêm Như Ngọc nói thì ngạc nhiên mở to hai mắt, mang vẻ mặt phức tạp nhìn Trình công tử bị ngỗng rượt phải chạy tít ra xa, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Sao một thiếu gia anh tuấn như thế lại không có đầu óc mà bảo Diêm Như Ngọc đi săn gấu chứ? Với cơ thể nhỏ bé thế này, nếu Diêm Như Ngọc thật sự gặp gấu mù thì có khi sẽ bị một vồ của nó vồ chết đấy chứ.
“Không phải chúng ta đã nhận được tiền rồi sao? Khi nào thì thả người này đi?” Vạn Châu Nhi hiếm khi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi.
“Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng. Phải xem biểu hiện của cha hắn.” Diêm Như Ngọc nghiêng đầu nhìn Vạn Châu Nhi một cái. Tuy bây giờ nàng đang đeo mặt nạ che nửa bên mặt, nhưng đôi mắt nàng cực kỳ đẹp. Diêm Như Ngọc không nhịn được mà cười cười, “Hay là không thả hắn đi, giữ lại làm phu quân cho ngươi nhé? Tiểu bạch kiểm như vậy, con cái sinh ra ắt sẽ không xấu đâu.”
“Nói bậy gì đó?!” Vạn Châu Nhi vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, kéo chiếc khăn trong tay như muốn xé nát nó, “Cho dù chúng ta là thổ phỉ thì cũng là nữ hài tử. Sao có thể tùy tiện nói như vậy chứ!”
“Chính vì ngươi là nữ hài tử nên ta mới muốn hỏi ý ngươi. Làm nữ nhi không dễ dàng. Nếu ngươi có thể tự lựa chọn thì sẽ tốt hơn để cha ngươi tùy tiện chọn một người cho ngươi đúng không? Như muội muội dưới chân núi của ngươi ấy, từ nhỏ đã bị đưa đi làm đồng dưỡng tức rồi. Tuy gia đình đó không tệ, nhưng bắt ngươi giống nàng ấy thì ngươi có vui không?” Diêm Như Ngọc cười, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng.
Vạn Châu Nhi giật mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play