Khuôn mặt già của Ngô Ưng giật giật.
Đại đương gia nói gì cơ? Chọn? Nàng cho rằng những người đó là cải trắng sao? Muốn loại nào thì sẽ có loại đó chắc?
Hơn nữa, có một số người thà làm ăn mày chứ không muốn làm thổ phỉ!
“Đại đương gia, ngài đừng làm khó bọn ta. Đúng là có không ít dân chạy nạn không sống nổi ở cổng thành Tế Dương, nhưng hầu hết bọn họ vẫn có thể lê lết sống tạm bợ qua ngày. Ngài không biết đó thôi, người giàu có trong thành này thích ra cổng thành phát cháo để kiếm tiếng thơm. Nếu không đói chết thì sao bọn họ có thể làm thổ phỉ chứ?” Ngô Ưng nhíu mày, cảm thấy Đại đương gia đang cố ý làm khó gã.
“Sử dụng đầu óc đi.” Diêm Như Ngọc khẽ hừ một tiếng, “Hai người các ngươi phụ trách nhân số của sơn trại. Bất kể các ngươi dùng cách gì, nội trong một tháng phải tăng nhân số sơn trại thêm năm mươi người. Nếu làm được thì cũng được thưởng rượu Vong Ưu và thịt khô giống như hai đội trưởng.”
“Nhưng không được vi phạm quy định trong sơn trại. Người được các ngươi đưa về nhất định phải cam tâm tình nguyện đến đây. Đừng tùy tiện lừa gạt trẻ con nhà lành.” Diêm Như Ngọc bổ sung một câu. (App T-Y-T)
Ngô Ưng liếm môi, rượu Vong Ưu...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT