Trước mắt, sơn trại có hơn bốn trăm người. Nói thật, những người này không đủ để nàng sai sử.
Tập luyện là chuyện cực kỳ quan trọng nên hàng ngày, mỗi đội chỉ phái ra mười người. Chỉ có hai mươi nam đinh cường tráng nhất xây nhà, những người già, yếu, tàn tật và nữ nhân còn lại không thể làm công việc yêu cầu nhiều thể lực, chủ yếu phụ trách công việc hậu cần như vận chuyển đồ đạc nhẹ nhàng, nấu cơm, xử lý đất hoang...
May mà nhà ở tại nơi này không yêu cầu cao. Nàng cũng không thiết kế quá khác biệt. Ngoài nguyên liệu chủ yếu là gỗ thì còn dùng đá trộn với vôi, gạo nếp và một ít vật liệu khác nên số nhà ở này không dùng được lâu lắm.
Nếu không, chỉ riêng việc xây nhà đầu tiên đã có thể khiến Diêm Như Ngọc sầu đến bạc đầu.
“Đại đương gia... Nhân số của chúng ta cũng không ít. Nếu vẫn không xuống núi thì vẫn không có tiền... Chúng ta không nuôi nổi quá nhiều người đâu...” Lão Chu bĩu môi, trong lòng ông ta nghĩ rằng nhiều người thì hao phí nhiều lương thực, vô cùng đau đầu.
“Đúng vậy. Chỉ dựa vào cửa hàng nhỏ dưới núi thì có thể kiếm được mấy đồng? Cho dù kiếm được nhiều cũng không đủ cho ngươi nuôi nhiều người như vậy.” Vạn Thiết Dũng khẽ hừ một tiếng.
Có thời gian quan tâm đến nhân số trong sơn trại thì chi bằng dùng thời gian đó để luyện bắn tên đi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play