“Cướp? Ông nói đúng. Không phải là muốn cướp sao?” Diêm Như Ngọc nở nụ cười tà mị, “Sơn trại chúng ta đã lâu chưa xuống núi. Bây giờ đã chọn ra được đội trưởng thì cũng nên làm chính sự thôi.”
“Đại đương gia muốn xuống núi ư? Nhưng bây giờ trên núi bận rộn nhiều việc, làm gì có thời gian rảnh?” Lão Chu giật thót trong lòng.
Vừa phải tập luyện vừa phải xây nhà, thậm chí còn phải tìm mấy người dưới núi để lừa lên đây. Nếu còn muốn xuống núi thì cho dù mọi người có thuật phân thân cũng không làm xuể đâu.
Phải biết rằng, chuyện xuống núi này nhìn thì đơn giản, nhưng nếu may mắn thì chỉ ở trong núi một, hai ngày là có thể trở về, còn xui xẻo thì canh chừng suốt bốn, năm ngày cũng chưa chắc có cái bóng nào xuất hiện!
Tuy thổ phỉ núi Khôn Hành có mạng lưới tin tức riêng, biết khi nào thương nhân sẽ đi qua, nhưng thương nhân cũng không phải kẻ coi tiền như rác, thường xuyên có tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Hơn nữa, thỉnh thoảng cũng có lúc tình báo không chính xác. Vì vậy, trước đây khi lão đương gia còn sống, hầu như lần nào lão đương gia và Nhị đương gia cũng chia thành hai nhóm cùng mai phục dưới chân núi, ngồi chờ con thỏ béo tự đưa tới cửa.
Suốt khoảng thời gian đó, cả đám người không làm chuyện gì khác được.
“Nên xuống núi sớm chứ không nên trì hoãn. Thời tiết lạnh dần sẽ khiến đường núi khó đi, người đi đường nhỏ lại càng ít. Không phải chúng ta có mạng lưới tình báo sao? Liên hệ một chút xem gần đây có thương nhân nào sắp đi qua núi của chúng ta không.” Diêm Như Ngọc cau mày nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play