Bùi Thời Dịch - quý hiếm, xinh đẹp lại mạnh mẽ - cuối cùng cũng nhận được trợ cấp và cho vay. Hai số tiền này cộng lại cũng không ít, nếu quán cà phê mèo mở một lầu thì vẫn sẽ đủ.

Mà quán cà phê cũng cũng đã có hai con mèo lớn, tính thêm Vân Triều nữa sẽ là ba con. Bùi Thời Dịch đã quyết định mở lầu một cho công việc kinh doanh của mình, ước tính diện tích thì cậu thấy năm con mèo là số lượng vừa đủ cho không gian lầu một.

Tức là giờ cậu đang thiếu hai con mèo.

Xác nhận không đủ số lượng nên Bùi Thời Dịch đã nhờ Long Tước chú ý giúp xem có dị thú hay yêu quái nào có ngoại hình giống Đồng Tiền đang cần tìm công việc, tính cách phải tốt và dễ gần với con người thì nói với cậu.

Long Tước đồng ý ngay, bàn kế bên cô là một tổ chuyên về xóa đói giảm nghèo, thường xuyên tiếp xúc với những phi nhân loại nghèo khổ, thiếu thốn.

Nhưng điều kiện thân thiện với con người đối với Long Tước thì hơi khó xử. Thường thì những đối tượng nằm trong tình trạng cần xóa đói giảm nghèo là những sinh linh vừa bước vào thế giới con người, muốn chúng thân thiện với con người thì hơi mâu thuẫn.

Dù đã đồng ý nhưng Long Tước vẫn nói với Bùi Thời Dịch chuẩn bị tinh thần nếu cô không tìm thấy ứng cử viên nào phù hợp.

Thế là Bùi Thời Dịch đã viết một thông báo tuyển dụng đơn giản: <Cửa hàng chúng tôi đang tuyển một bé mèo làm nhân viên, giới tính không thành vấn đề, chỉ yêu cầu trưởng thành, tính tình dịu dàng dễ gần. Bao ăn ở, bao chải lông. Tiền lương thương lượng được!>

Cậu đặt chiếc bảng đen có những dòng chữ tuyển dụng viết bằng phần lên bệ cửa sổ. Bởi vì thông tin tuyển dụng rất thú vị nên nhiều người đi ngang qua không nhịn được mà dừng lại xem hai lần, có người trẻ còn hi hi ha ha lấy điện thoại chụp lại và gửi vào nhóm cho bạn bè xem cùng.

Vào ngày tài chính của Cục Quản Phi gửi đến, Bùi Thời Dịch đã liên hệ được với một nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng. Đối phương là người chuyên nghiệp nên khi Bùi Thời Dịch nói ra yệu cầu của mình thì đối phương đã biết phải làm như thế nào. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Vì là quán cà phê mèo có chữ "cà phê" nên tất nhiên phải có không gian yên tĩnh của quán cà phê, nhưng cũng không nên quá nghiêm túc mà nên thiên về phong cách một quán trà sữa.

Tuy nhiên Hàm Thiền không có diện tích rộng để lắp cả tường thủy tinh, kết cấu cũng quanh co hơn, cho nên sẽ hợp với phong cách cổ tích vừa ngọt ngào vừa bí ẩn.

"...Cũng sắp vào hè rồi, tốt nhất nên trải một tấm thảm bằng vài dệt, tầng một thì nên chia ra quầy bar để gọi món và khu ăn uống." 

Tuy Bùi Thời Dịch không biết nhiều về thiết kế trang trí nhưng trời sinh gu thẩm mỹ của tộc có cánh luôn đứng đầu trong các tộc.

Nhà thiết kế cũng là một người mê mèo nên chỉ nghe qua mô tả thì đã tưởng tượng một ngày nào đó sẽ mang bé cưng aka chủ nhân của mình đến đây làm một lần catwalk.

Tuy nhiên sau khi quan sát xung quanh thì lòng khao khát của anh ta đã nguội đi: diện tích tầng một không nhỏ nhưng cách bố trí không ổn và không theo bất cứ quy tắc nào. Cả căn phòng đều âm u, nơi lấy ánh sáng mặt trời cũng ở mức trung bình, nếu muốn làm theo những gì Bùi Thời Dịch nói thì đây là một công việc tốn nhiều công sức.

Bùi Thời Dịch thấy nửa ngày mà nhà thiết kế không trả lời nên cười nói: "Anh Khổng?"

Nhà thiết kế lấy lại tinh thần một lần nữa và nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể làm theo phong cách mà cậu muốn!"

Vừa nói ra thì anh ta gần như muốn khóc: trời đất ơi tại sao tôi lại có thể khằng định một cách chắc chắn như vậy chứ, a a a a a!!!

Chắc là do anh chàng Bùi Thời Dịch này có vẻ ngoài và giọng nói làm người ta không thể từ chối.

Khổng Phiên Dương thầm nghĩ như vậy!

Tuy nhiên lời đã nói như cốc nước đã hắt ra không thể nào lấy lại được nên Khổng Phiên Dương đành phải căng da đầu cố gắng làm sao ra được phong cách như khách hàng đã nói.

Bùi Thời Dịch mỉm cười và tiễn nhà thiết kế với gương mặt như bị ai ép làm gì đó ra về.

Trong khi Bùi Thời Dịch và nhà thiết kế trao đổi với nhau thì Đồng Tiền và Đản Hoàng đã chính thức gặp mặt nhau.

Tuy Đản Hoàng là mèo yêu không giống như Chư Kiền - một dị thú trời sinh, nhưng dù sao nhóc cũng có tu vi mấy trăm năm nên cũng không sợ Đồng Tiền, nhóc chỉ lo không thể hòa hợp được với Đồng Tiền.

Mèo rừng là một loại mèo quý hiếm hơn mèo thông thường, dù Đồng Tiền không phải là mèo rừng thật nhưng y là loài chuyên đi xuyên rừng trong đêm tối nên tính cách cũng khác hoàn toàn với những giống mèo khác.

Đản Hoàng có thể tưởng tượng ra rất nhiều vẻ mặt của con người khi nhìn thấy Đồng Tiền. Chắc chắn sẽ vây quanh Đồng Tiền, chụp ảnh và quay video liên tục còn không ngừng thổi phồng nhân vật chính.

Hai bé mèo con chưa biết chuyện gì, tụi nó vẫn nhảy nhót chơi đùa với cái đuôi của Đản Hoàng.

Đản Hoàng quay đầu lại nhìn hai bé mèo con rồi đi đến trước mặt Đồng Tiền.

Đồng Tiền ngạc nhiên nhìn một núi thịt màu cam đang từ từ di chuyển đến trước mặt mình. Chân không ngắn, bụng cách mặt đất vài cetimet, mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu gấp ngàn lần so với thân hình, ngũ quan cũng thanh tú.

Y từng gặp qua nhiều con méo béo nhưng chưa từng gặp qua con mèo nào béo như vầy. Những con mèo hoang bên ngoải dù có ăn ngon đến đâu thì chúng vẫn phải đấu tranh giành lãnh thổ và cũng chính những hoạt động đấu tranh này nên chúng phải hoạt động nhiều hơn thành ra không thể nào mập được.

Đản Hoàng thì khác, nhóc vẫn ở trong quán cà phê mèo, ngày ăn ba bữa và còn ăn thêm vài lần nếu có khách đến quán. Đã vậy chẳng có con mèo lên thay vị trí của nhóc thành ra cứ vậy mà nhóc béo lên từng ngày. 

Nhưng nhóc là con mèo đẹp nhất, dù có béo tròn thì nhóc cũng sẽ làm con mèo béo đẹp trai nhất!

Đản Hoàng gần đi đến trước mặt Đồng Tiền, Đồng Tiền thì ngồi im bất động như một ngọn núi. Nhìn thấy người ta ngoan ngoãn như vậy nên lòng lo lắng của Đản Hoàng cũng buông xuống, nhóc cúi đầu liếm liếm đôi tai của Đồng Tiền.

Nhóc vẫn luôn chăm sóc tốt hai bé mèo con và là một tay liếm lông xuất sắc. Đồng Tiền đang ngồi xổm, cái đuôi cũng đang quấn lại. Sau khi được Đản Hoàng liếm tai vài cái, dưới ánh nắng mặt trời y nheo mắt lại và nhích lại gần cái bụng núng nính của Đản Hoàng.

Mèo rừng rất nhanh nhẹn, so với mèo cam mập tròn như quả bóng thì mèo rừng rất nhỏ bé, thế là Đồng Tiền nằm gọn trên cái bụng mềm mại của mèo cam.

Khi bước lên lầu hai Bùi Thời Dịch nhìn thấy một cảnh như thế này, một con mèo cam như đang ôm một con mèo nhỏ, hai con mèo Đồi Mồi nhỏ khác thì nằm trên người mèo cam béo. Cả bốn con mèo đang nằm trên chiếc sô pha ngập nắng, chẳng hiểu sao nhìn vào cứ như một ngọn đồi nhỏ đầy lông với nhiều màu sắc, hoa văn khác nhau.

Nhìn hài hòa đến lạ!

Bùi Thời Dịch im lặng mỉm cười. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Cậu không muốn làm phiền giấc nghỉ trưa của bốn con mèo nên bước xuống lầu, lấy điện thoại ra và học thêm những kiến thức về quán cà phê mèo. Song song đó đăng tuyển thông tin tuyển dụng đầu bếp làm bánh ngọt và nhân viên phục vụ.

Bùi Thời Dịch hoàn toàn không cần ngủ, kế hoạch của cậu là cần bổ sung đầy đủ kiến thức cần thiết trước khi khai trương cửa hàng cũng như cậu sẽ đặt một số đồ chơi mới và thức ăn hằng ngày cho mèo.

Nhà cây cho mèo, thức ăn cho mèo, đồ ăn đóng hộp cho mèo, vài món đồ chơi cho mèo....tất cả đều là tiền. Cậu còn cần đặt một chiếc máy tính nữa.

Bùi Thời Dịch đưa tay vỗ trán, thở dài một hơi: lớn từng này thì đây là lần đầu tiên mà mình phải sống trong cảnh "thiếu tiền" và lúc nào cũng lo lắng về tiền.

Bùi Thời Dịch đang suy nghĩ đến việc ngày mai có nên quay lại lăng mộ xem có thứ gì bán lấy tiền được không, chứ nghèo quá rồi!

Hôm sau,

Tâm trạng một ngày mới tốt đẹp của Bùi Thời Dịch đã vỡ tan hoàn toàn sau khi cậu mở cửa ----- cục trưởng Cục Quản Phi - người có thể ngủ bất cứ ở đâu - đang đứng trước cửa nhà cậu.

Chỉ cần nhìn thấy người trước mặt thì bỗng nhiên Bùi Thời Dịch cảm thấy buồn ngủ hết sức. Có trời mới biết tộc có cánh tràn đầy năng lượng của cậu đã lâu lắm rồi mới có cảm giác buồn ngủ như thế này.

Cậu xoa xoa trán, mệt mỏi nói: "Cục văn phòng của anh sắp đóng cửa rồi hả?"

Nhìn vào tư thế vững vàng của cục trưởng thì cậu có thể thấy người này đã đứng đây được một lúc rồi.

Bạc Cận: "........."

Lẽ ra sáng nay Long Tước sẽ đi cùng anh nhưng khi nhìn thấy bảng báo cáo thì cô ấy đã hết sức ngạc nhiên và xông thẳng vào văn phòng của Bạc Cận cùng hai chữ "chết tiệt" thường trú trên miệng.

"Sếp ơi, là Phượng Hoàng thật sao? Á á á chết tiệt!!!"

Bạc Cận bị hai chữ "chết tiệt" của cô ấy đánh thức, anh tựa mình vào ghế gỗ lim và nhìn cô.

Long Tước sợ tới mức lùi lại một bước: "Sếp, tôi nghe nói ngài Bùi hôm qua là Phượng Hoàng và mức độ nguy hiểm ở cấp độ đỏ hả?"

Bạc Cận khẽ cau mày và gật đầu.

Long Tước lẩm bẩm: "Trời ơi tôi vầy mà thể tiếp xúc gần với một lão đại trong gia tộc luôn...."

Chân thân của cô là Khổng Tước nên tính ra cũng có quan hệ họ hàng với Phượng Hoàng.

Long Tước ngơ ngác: "U là trời vậy mà hôm qua tôi không cúng bái, không ôm đùi... tôi tôi tôi, tôi hối hận quá! Tôi muốn gặp lão đại một lần nữa!"

Bạc - người không muốn gặp Bùi Thời Dịch một lần nào nữa - Cận: "........"

Long Tước đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình rồi tự nói: "Tôi đúng là có mắt nhưng không thấy rõ đâu là vàng là ngọc, haizzzz."

Không đợi Bạc Cận lên tiếng thì Long Tước đã nói trước: "Sếp à, anh đừng nhìn tôi như vậy nha! Vì ngài ấy là Phượng Hoàng, tôi là Khổng Tước, hai tộc chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau. Hôm qua tôi bị mù không nhận ra nên hôm nay tôi mới tỏ bày lòng kính trọng của mình thôi!"

Phượng Hoàng có thực lực đạt đến cấp độ màu đỏ thì tất nhiên đó là đại tiền bối, cùng đẳng cấp với sếp lớn nhà mình. Cô là vãn bối tất nhiên phải biết điều chỉnh lại thái độ cũng như đến chào hỏi lại cho phải đạo. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Bạc Cận: "Vậy cô đi thay tôi nhé!"

Long Tước lắc đầu: "Đừng, đừng, đừng, vị kia có cấp độ màu đỏ, thực lực ngang với anh, tôi đi thì không hợp quy tắc đâu!"

Bạc Cận: "....."

Long Tước nhìn gương mặt lạnh lùng của sếp lớn, cô thấy có gì đó không đúng: "Sếp à, hình như anh có vấn đề gì với người kia đúng không?"

Bạc Cận: "Như nước với lửa, không ưa nhau!"

Long Tước: "Thì cũng do anh thôi! Sếp à anh biết ngay lần gặp đầu tiên anh đã làm gì người ta không hả? Anh có biết đối với tộc chim chúng tôi mà nói thì hành động kề sát cổ như vậy có nghĩa là gì không?"

Bạc Cận thân là Chúc Long đương nhiên sẽ không hiểu tập tính của tộc chim.

Long Tước nói: "Là như vầy, kề sát cổ như có nghĩa là muốn đánh nhau hoặc quấy rối!"

Cô còn nói thầm: "Thôi bỏ đi, tôi không theo phe anh đâu, lỡ lão đại trong gia tộc ghim rồi thì có khi tôi cũng bị vạ lây thì sao?"

Bạc Cận: "...." tôi nghe hết đấy!

Sau khi Long Tước rời đi, Bạc Cận dựa vào ghế, anh cảm thấy không ấy ngủ đông luôn cho rồi.

Thế là sáng nay, người xuất hiện trước mặt Bùi Thời Dịch là một Chúc Long sống không bằng chết!

Vốn dĩ Bạc Cận muốn nói lời xin lỗi vì sự thất lễ của mình đối với Bùi Thời Dịch nhưng thái độ của đối phương đã ngăn lời xin lỗi của anh lại.

Bạc Cận nghĩ: giải thích hay xin lỗi cũng chẳng cải thiện được mối quan hệ này. Quan hệ của anh và Bùi Thời Dịch cũng chẳng phải do hiểu lầm gì hết, chỉ là không ưa nhau mà thôi.

Bạc Cận kẹp một tờ giấy màu đỏ bằng hai ngón tay: "Nhìn cái này thử đi!"

Đôi mắt Bùi Thời Dịch nhìn vào tờ giấy, với thị lực của mình thì cậu dễ dành đọc thấy dòng chữ in đậm màu đen ở dòng đầu tiên, trên đó ghi "Mức độ nguy hiểm: Đỏ". Xuống dưới là những nguy hiểm mà cấp độ này có thể gây ra cũng như những quy định dành cho cấp độ này, đại loại là những đề xuất ngăn chặn những hành vi có hại cho xã hội.

Bùi Thời Dịch khoanh tay và đọc dòng cuối cùng trong tờ giấy: trong ba tháng đầu vào nhân gian sẽ có người giám sát các hoạt động hằng ngày…Giám sát?

Bùi Thời Dịch nhướng mày: "Người giám sát?"

Bạc Cận lắc tờ giấy, chỉ trong chốc lát tờ giấy biến mất trong tay anh.

Bùi Thời Dịch nói: "Anh hả?"

Bạc Cận gật đầu: "Ừ là tôi!"

Bùi Thời Dịch xoa xoa cằm, cậu im lặng nhìn người trước mặt hồi lâu, cuối cùng xoay người và đóng quán cà phê mèo lại.

Chiều nay Vân Triều sẽ đến, cậu cần mua một ổ mèo mới - ổ cho mèo trong nhà không đủ, với lại Vân Triều là con gái nên không thể để người ta ở chung với đám Đản Hoàng được.

Với nhiệm vụ trong người nên khi Bùi Thời Dịch đi đâu thì Bạc Cận sẽ đi theo đó.

Bùi Thời Dịch đi lòng vòng vài phút, dù không quay đầu lại thì cậu cũng biết Bạc Cận đang đi theo sau, cậu cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được: "Cục trưởng à, xin hỏi công việc "giám sát" ngày hôm nay đến khi nào mới kết thúc?"

Tốc độ của Bạc Cận không nhanh nhưng sải chân của anh lại dài nên mới mấy bước đã đuổi kịp Bùi Thời Dịch, anh nói: "Tiếc ghê, hiện tại thời gian làm việc mỗi ngày của tôi đều ở trong quán cà phê mèo này!"

Đến gần Bùi Thời Dịch một chút thì anh lại ngửi thấy mùi hương mà anh đã ngửi thấy hôm qua trong văn phòng của Cục Quản Phi ----- giống như ánh nắng chói chang, chiếu sáng khắp nơi và lan tỏa sự ấm áp.

Sự ấm áp này rất thích hợp cho người ta ngủ trưa.

Bạc Cận nheo mắt lại ----- hình như anh buồn ngủ nữa rồi!

Bùi Thời Dịch: "....Anh thấy cái cách mà anh giám sát tôi có khác gì đang tra tấn tôi không?" – thiếu chút nữa cậu cũng bị cơn buồn ngủ của Bạc Cận lây sang.

Bạc Cận: "Sửa một chút, là tra tấn lẫn nhau!"

Bùi Thời Dịch khẽ nhíu mày và tiếp tục đi về phía trước.

Cửa hàng thú cưng nằm ở đầu đường bên kia, theo tốc độ đi của Bùi Thời Dịch thì mất mười phút. Cậu đẩy cửa bước vào, xuất phát từ sự dạy dỗ ngày xưa nên cậu vẫn giữ cửa chờ Bạc Cận, đến khi người ta vào rồi thì cậu mới buông cửa ra.

Bạc Cận hơi giật mình nhưng cũng bước nhanh vào trong.

Bùi Thời Dịch không quan tâm anh nữa, cậu cùng chủ cửa hàng thú cưng dạo một vòng và chọn một ổ cho mèo màu trà sữa. Màu này phù hợp với bốn mùa trong năm cũng như thiết kế và kiểu dáng rất trang nhã.

Chủ tiệm nói: "Gu thẩm mỹ của cậu tốt quá! Mẫu này trong cửa hàng của chúng tôi hết hàng mấy lần rồi đấy! Bé mèo nhà cậu là đực hay cái?(1) "

Bùi Thời Dịch lấy thêm một ít pate đóng hộp và một túi thức ăn cho mèo: "Là giống cái, giống mèo sư tử!"

Cậu tiếp tục chọn đồ rồi mang đến quầy tính tiền.

Cậu còn chưa lấy tiền ra thì một túi đồ lớn khác được đặt kế bên, nghe tiếng leng keng cũng đủ biết trong đó có rất nhiều hộp pate.

Bùi Thời Dịch quay đầu lại, vị cục trường buồn ngủ quanh năm đang đứng cạnh cậu, một tay vừa buông túi thức ăn xuống.

Cục trưởng đại nhân mua một túi đầy hộp pate và thức ăn cho mèo....
 

___Editor: Mình giải thích một chút, ở chương 1 tác giả dùng từ 它 (nó – dành cho động vật) cho Đản Hoàng nhưng sang chương 2 thì tác giả không dùng từ 它 (nó – dành cho động vật) để chỉ Đản Hoàng hay Đồng Tiền mà dùng từ 他 (cậu ấy, anh ấy – dành cho người). Mình nghĩ do hai bé mèo sắp hóa hình người nên tác giả mới dùng từ như vậy. Vậy nên lúc nào tác giả dùng từ 它 thì mình vẫn để là nó, còn khi tác giả dùng từ 他 thì mình sẽ dùng từ nhóc cho Đản Hoàng và y cho Đồng Tiền. Mấy bé mèo sau này xuất hiện cũng tương tự như vậy tùy theo giới tính nha ^^

(1)câu hỏi gốc là hỏi trai hay gái nhưng vì là do chủ cửa hàng thú cưng là người phàm hỏi nên mình edit thành đực hay cái. Sau này nếu nói chuyện với con người thì mình sẽ tự động chuyển sang đực hay cái để nói về mèo nhưng khi mấy nhân vật của yêu giới nói chuyện với nhau thì sẽ chuyển thành nam hay nữ nha!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play