Văn phòng rộng rãi yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Long Tước và chàng trai đeo kính đều ngớ người.
Tuy Bùi Thời Dịch nói rất nhỏ nhưng ai trong phòng này cũng đều rất thính tai thành ra cậu nói những gì thì họ đều nghe được hết.
Long Tước như dại ra: "Chúng ta có nói đó là cục trưởng đúng..."
Thanh niên đeo mắt kính: "....Nếu không có gì sai thì đúng là vậy đó!"
Hai người cùng hướng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Bùi Thời Dịch ----- trời ơi đại ca ơi, sao anh dám nói BOSS lớn của tòa nhà này cầm tinh chó vậy? Ai cho anh gan lớn vậy?
Cục trưởng đứng thẳng dậy, cụp mắt xuống, nhếch khóe môi: "Xin lỗi vì đã không chào hỏi trước với cậu, nhưng nói thật thì cậu không tuân theo quy định đã đành mà mùi thì cũng quá nặng rồi!"
Long Tước: .....Cô biết ngay sếp lớn thể nào cũng mỉa mai người khác mà.
Bùi Thời Dịch dùng một tay che đi làn da bị hơi thở ngửi qua, cậu nhìn người đàn ông và cười lạnh một tiếng.
Với tộc có cánh mà nói thì việc bắt chéo cổ là một trong những hành động thân mật giữa người yêu với nhau. Vì vậy khi người lạ đến quá gần cổ thì sẽ được xem là mạo phạm hoặc lỗ mãng với tộc có cánh. Tuy biết đối phương không cố ý nhưng đây đã là thói quen, loại phản ứng sinh lý này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của Bùi Thời Dịch.
Dựa vào gần như thế thì chỉ có khiêu khích hoặc cợt nhã mà thôi!
Bùi Thời Dịch nheo mắt, dùng đầu ngón tay ấn vào làn da, mãi một lúc sau mới kiềm được cảm giác khó chịu trong lòng.
Cục trưởng hếch cằm: "Bản thân không làm đầy đủ thủ tục, từ chối đơn đăng ký!"
Long Tước: "Sếp à, anh tỉnh táo một chút đi! Thủ tục thì điền một tờ giấy bổ sung là xong. Trong giấy đăng ký người ta cũng ghi rõ mới chỉ xuống núi tháng trước, cho nên làm sao biết rõ quy định của chúng ta chứ! Hơn nữa, không phải chính anh đã nói tiếp xúc với con người trong ba tháng còn được đăng ký còn gì!"
Cục trưởng không nói gì nữa, liếc mắt nhìn xung một vòng rồi xoay người đi ra ngoài.
Long Tước thở nhẹ nhõm: ".....Người vừa rồi là cục trưởng của chúng tôi. Anh ấy hơi...là do vấn đề chủng tộc của anh ấy thôi, tính tình hơi lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, chỉ là hơi nghiêm túc trong các vấn đề. Về phần thủ tục cục trường nói có nghĩa là khi đã biến hình ổn định thì phải đăng kí, việc này nhằm đánh giá mức độ nguy hiểm mà thôi. À cậu đừng lo lắng quá, nếu cậu không để ý thì hiện tại chúng ta đi bổ sung thủ tục nhé. Còn vấn đề duyệt đơn của cậu thì có thể dời lại vào buổi chiều, sau đó nhóm hỗ trợ sẽ gửi tài chính cho cậu ngay và luôn!"
Bùi Thời Dịch mỉm cười và nói: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Về phần cục trưởng gì đó thì thôi đi, cậu chỉ muốn mở quán cà phê mèo thôi nên đâu phải ngày nào cũng gặp người đó đâu, đúng không? Mắt không thấy thì tâm trạng không phiền, so easy ấy mà!
Dưới hướng dẫn của Long Tước, cậu bước vào phòng kế bên, điền vào một vài biểu mẫu và đi vòng quanh một số thiết bị để thực hiện kiểm tra một lần, thủ tục vậy là xong. Báo cáo cuối cùng sẽ được in ra và lưu trữ trong kho hồ sơ.
Long Tước nói: "Hai mươi phút nữa sẽ có kết quả! Trong thời gian này chúng ta cùng nhau thảo luận về vấn đề của Chư Kiền nhé!"
Cô đẩy cửa văn phong 07 và mời Bùi Thời Dịch ngồi. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Chư Kiền - người được gọi đích danh chợt run lên và nói: "Chờ, chờ chút...nếu đã nói đây là một chuyện khó khăn thì tôi cũng có quyền lựa chọn đúng không....Uhm ý là tôi không muốn làm mèo trong quán cà phê mèo gì đâu!"
Ở thành phố Ngọc Xuyên này có rất nhiều quán cà phê mèo, nhiều đến độ đếm hết ngón trên hai chân của mình cũng không hết! Điều mà Chư Kiền lo nhất là đi làm cũng đồng nghĩa với thất nghiệp, với lại làm ở quán cà phê mèo ngoại trừ bao ăn bao ở cũng chẳng có chút phúc lợi nào hết, còn không bằng tự mình bày quán còn hơn!
Hừm đánh chết cũng không đi!
Long Tước liếc Chư Kiền một cái rồi nói không khách khí: "Làm ơn biết rõ vị trí của chính mình được không? Ngày hôm qua cậu mới bày một gian hàng ngay khu vực trung tâm thành phố nhưng do tu vi không cao nên đã lộ mặt thật trước vài người bình thường làm cho cả khu vực loạn lên hết. Cũng may sếp lớn của chúng tôi ra tay đưa cậu về, theo quy định chỗ này thì ít nhất cậu bị phạt ba mươi ngàn tệ lận đó! Nếu không đi quán cà phê mèo làm việc thì cậu lấy tiền đâu mà nộp phạt hả?"
Ba mươi ngàn tệ?! Không ấy bán tôi luôn được không?
Chư Kiền: "......Ồ, vậy tôi chọn đi làm ở quán cà phê mèo!"
"Muốn hay không cũng chẳng đến lượt cậu quyết định!" - Long Tước trợn mắt nhìn Chư Kiền, rồi quay sang nhìn Bùi Thời Dịch dịu dàng - "Cậu thấy Chư Kiền này thế nào?"
Chư Kiền là một dị thú có cái đuôi dài và rất đẹp, nó thường quấn cái đuôi quanh người khi ngồi và nằm, khi đi lại thì ngậm cái đuôi vào miệng, thật ra mà nói thì cũng hơi giống con mèo.
Bùi Thời Dịch dựa lưng vào ghế, híp mắt cười một cái rồi đưa tay về phía Chư Kiền: "Đến đây với tôi nào!"
Chư Kiền bước tới, kéo cái đuôi trên mặt đất và đi về phía Bùi Thời Dịch.
Chư Kiền có hình dáng của một thợ săn tiêu chuẩn, tứ chi thon thả, thân hình như một con chó lớn. Trên người có hoa văn hình đồng tiền nhìn thì thấy hung dữ nhưng thật ra lại rất đẹp như một con báo hoa vậy. Với dung mạo này mà đứng trong một đàn cũng sẽ là một nhóc con đẹp trai.
Vậy nếu biến thành hình mèo thì sẽ là hình tượng của một con mèo rừng thông minh và hoang dã, nhỉ?
Bùi Thời Dịch rất hài lòng với ngoại hình của Chư Kiền, về phần tính cách thì đến bây giờ cậu thấy vẫn rất tốt. Suy cho cùng Chư Kiền sinh ra đã là một dị thú, ở nhân gian một thời gian dài nên khả năng hòa hợp với con người cũng không phải là vấn đề lớn.
Chư Kiền khẽ kêu vài tiếng trong lòng, nhắm mắt cọ cọ vào lòng bàn tay của Bùi Thời Dịch.
Long Tước ngạc nhiên nói: "Ể, xem ra nhóc con này thích cậu đó!"
Tuy lúc đầu cô cảm thấy Bùi Thời Dịch là một người dễ gần nhưng đây là do xuất phát từ lòng say mê cái đẹp, không nghĩ tới dị thú Chư Kiền hung dữ vậy là cũng buông lỏng phòng bị với người lạ.
Rất nhiều dị thú có bản năng tìm lợi và tránh hại, cách mà dị thú xác nhận đối phương có lợi hay hại với mình đó là chúng sẽ lựa chọn tiếp cận hay giữ khoảng cách với người khác. Chư Kiền đã chọn cách thân cận với Bùi Thời Dịch trong lần tiếp xúc đầu tiên chứng minh nó thấy Bùi Thời Dịch là một người dịu dàng không có hại.
Long Tước có suy nghĩ lớn trong lòng: người thế này mà mở quán cà phê mèo là một việc tốt! Sau này sẽ không còn chuyện dựa vào tu vi ép buộc yêu quái nhỏ làm việc nữa. Dù sao thì họ khác với những người bình thường, họ sẽ không dễ thay lòng đổi dạ.
Chư Kiền được người ta sờ mấy cái thì say mê đến mức quên mất mình là dị thú chứ không phải con mèo.
Bùi Thời Dịch hỏi: "Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Chư Kiền ậm ừ trả lời: "Tôi tên Đồng Tiền, một trăm tuổi chẵn!"
Tên này rất xứng với hoa văn đồng tiền trên người Chư Kiền.
Bùi Thời Dịch nói nhẹ nhàng: "Vẫn còn nhỏ!"
Dị thú có tuổi thọ rất dài, có tộc đến mấy trăm tuổi mới trưởng thành, đối với Chư Kiền mà nói thì một trăm tuổi cũng vừa với tuổi trưởng thành, không được tính là lao động trẻ em.
Bùi Thời Dịch đưa tay lên đỉnh đầu Đồng Tiền sau đó vuốt nhẹ xuống thân: "Vậy giờ nhóc biến thành hình mèo cho tôi xem được không?"
Đồng Tiền ngoan ngoãn đứng dậy, nguyên thân ban đầu của y như con báo, biến hình cũng chỉ là thu nhỏ người lại, tai trâu biến thành tai mèo, chờ khi yêu lực tan đi thì chỗ mà con báo ngồi lúc nãy đã biến thành một con mèo nhỏ xíu.
Giống như những gì Bùi Thời Dịch tưởng tượng, sau khi Đổng Tiền biến nhỏ thì giống mèo rừng y như đúc, tiếng kêu cũng trầm hơn và có lực hơn mèo bình thường. Không giống như mèo cam trong nhà, Đồng Tiền ốm hơn, sau khi thu nhỏ thì bộ lông cũng chuyển sang màu vàng, hoa văn màu đen vẫn rõ ràng như cũ.
Đồng Tiền dễ dàng duy trì được hình dạng này, y nhảy lên bàn ngồi trước mặt Bùi Thời Dịch: "Là như vầy đúng không?"
Bùi Thời Dịch lên mạng tìm những bức hình về mèo rừng, đặt một bên với Đồng Tiền để so sánh, gần như giống hệt, thậm chí lông của Đồng Tiền còn đẹp hơn mấy con mèo được chụp. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Cậu hỏi: "Duy trì hình dạng này có khó lắm không?"
Đồng Tiền lắc đầu, nói: "Không khó, lúc trước khi tu vi tôi thấp thì hằng năm đều duy trì hình dạng này đi tìm thức ăn mèo, không mệt gì hết?"
Bùi Thời Dịch tò mò: "Thức ăn cho mèo có ngon không?"
Long Tước: "......" cạn lời.
Sự chú ý của cậu cũng kì lạ thật đấy!
Đồng Tiền cay đắng kể khổ: "Không ngon chút nào hết luôn ông chủ ơi! Mấy người đó có lẽ cũng có cuộc sống cực khổ, họ chỉ trích một ít tiền để mua thức ăn cho mèo. Thức ăn ngon không mua được nhiều đâu, nhiều con mèo ăn không no gì hết. Nói chung là cái mùi vị thức ăn đó rất chi...." - y lộ ra vẻ chán ghét thức ăn mèo.
"Nhưng cũng tốt vì nếu không có họ thì mùa đông không biết có bao nhiêu con mèo phải chết nữa!"
Bùi Thời Dịch xoa xoa cái đầu của Đồng Tiền.
Đồng Tiền ngước đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn Bùi Thời Dịch: "Ông chủ ơi, anh có trả tiền công cho tôi không? Tôi nghèo quá, trong xã hội này không có tiền thật sự rất khổ..."
Trăm triệu lần Bùi Thời Dịch cũng không nghĩ đến việc nói một hồi thì câu chuyện lại quay về tấn bi kịch "nghèo khổ".
Cuối cùng kiểm tra xác định tính nguy hiểm của Bùi Thời Dịch cũng đã xong, Long Tước đưa người đến quá cà phê mèo để tiến hành kiểm tra sau đó mới đưa ra quyết định hỗ trợ Bùi Thời Dịch.
Một nhóm người rời khỏi Cục Quản Phi và đi đến quán cà phê mèo.
Họ vừa đi, một thanh niên tóc trắng trong văn phòng 07 cần hai bản báo cáo lao vào phòng bên cạnh mà không gõ cửa.
Trên cánh cửa có ghi "Văn phòng tổng cục"
Thanh niên tóc bạc đập mạnh hai tờ giấy lên chiếc bàn duy nhất trong văn phòng.
"Bạc Cận đừng ngủ nữa! Có chuyện lớn rồi!"
Bạc Cận ngẩng đầu, vẻ mặt vô hồn.
Thanh niên tóc trắng: "Vừa rồi làm xác nhận tính nguy hiểm máy báo màu đỏ luôn đó, cực kỳ đỏ!"
Bạc Cận cau mày nói: "Ừ, tôi biết!"
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra chân thân của đối phương là gì thì cũng có thể thấy tu vi của người này hoàn toàn không kém anh một chút nào.
Đầu trắng tức phát điên: "Cậu đừng bày vẻ mặt phát ghét đó được không? Cấp đỏ! Tức là chỉ vung tay một cái trời đất sụp đổ, vậy mà cậu còn bình tĩnh vậy sao! Thật sự rất nguy hiểm! Dựa theo quy định thì trong ba tháng đầu mỗi ngày phải có người giám sát và hỗ trợ sinh hoạt hàng ngày cho cậu ấy để xác định không có chuyện gì xảy ra!"
Ba tháng là thời gian quan sát, nếu không có vấn đề gì thì có thể lấy chứng nhận và sau đó sinh hoạt như những giống loài bình thường, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương nữa. Còn ngược lại nếu có vấn đề thì tìm cách giải quyết vấn đề.
Tất nhiên Bạc Cận biết rõ chuyện này, vì khi mới đến thế giới con người anh cũng như vậy cho nên anh cũng không ngước mắt lên: "Ồ vậy cậu định cử ai đi!"
Thanh niên tóc trắng nói: "Tôi tính rồi trừ cậu ra thì không ai có thể đánh thắng cậu ấy hết!"
Cuối cùng Bạc Cận cũng nhìn người trước mặt với vẻ nghiêm túc: "Ý là gì?"
Thanh niên tóc trắng: "Không có gì, ý là tự cậu đi giám sát người ta đi!" - người này cùng cấp bậc BOSS giống như sếp lớn nhà mình, ai mà dám đi theo mỗi ngày chứ!
Bạc Cận nhớ lại cảnh tượng vừa nãy ở phòng 07, sự thật rõ ràng là anh cùng "cấp bậc màu đỏ" kia không thể ở chung với nhau. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Anh là kiểu người mỉa mai giễu cợt người khác mà đối phương lại là người biết cách trào phúng người khác. Hai người mà ở cùng nhau thì chỉ có mỉa mai nhau, khiêu khích nhau. Hai ba câu chưa nói xong thì đã giương thương múa kiếm, sáp lá cà với nhau làm thành một trận lớn cuối cùng thành ra quán cà phê mèo lẫn Cục Quản Phi rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Bạc Cận: "Không đi!"
Thanh niên tóc trắng vỗ vào hình chụp màu đỏ trước mặt đối phương: "Cậu không đi cũng phải đi, cái người tên Bùi Thời Dịch chân thân là phượng hoàng. Tộc phượng hoàng đã mai danh ẩn tích tám trăm năm trước, có lẽ cậu ấy là phương hoàng duy nhất trong thế giới này. Căn cứ vào luật bảo vệ giống loài quý hiếm thì sẽ được xếp vao loại cực kỳ hiếm cần được bảo tồn!"
Ngày nay với sự giảm dần của linh khí thì tỉ lệ sinh nở của thần thú cũng giảm, căn bản đều rơi vào trạng thái báo động. Phượng hoàng thì càng tệ hơn, người ta từng cho rằng tộc này đã tuyệt chủng.
"Cấp độ đỏ cộng thêm mức độ quý hiếm thì sếp à, chúng ta ở Cục Quản Phi lâu như vậy có từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ chưa? Cậu nói cậu không đi đúng không? Đổi lại thì đố ai dám đi, người ta thuộc loại vừa hiếm lại mạnh, chưa kể đến tộc điểu của họ rất khó hầu hạ, lỡ mà giẫm trúng lông một cái thì thôi nhé, sẽ bị một ngọn lửa thiêu thành tro luôn, đúng không? Trách nhiệm quan trọng thế này, trong Cục Quản Phi, từ trên xuống dưới ngoại trừ sếp thì còn ai vào đây nữa?"
Tại sao lại có những sinh vật như vậy, vừa quý hiếm, vừa đẹp lại còn mạnh?
À, quên mất.
Thanh niên tóc trắng cũng liếc mắt nhìn Bạc Cận, người trước mặt cũng y hệt vậy thôi chứ khác gì đâu.
Chúc Long, trên thế giới chỉ có một con duy nhất.
Có lẽ những loài quý hiếm này sẽ thân với nhau hơn, tóc trắng thầm nghĩ: có nhiều đề tài chung với nhau nên có khi họ sẽ không gây với nhau đâu nhỉ!
*Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: quý hiếm, xinh đẹp còn mạnh, ha hả chẳng phải ứng với hổ Đông Bắc sao.
___Editor: sao có cảm giác Đồng Tiền sẽ là mèo rừng vừa “báo” vừa hài thế này =))))))))))))))))))