Mặt trời xuyên qua những đám mây và bắt đầu hiện ra, những tia nắng ban mai cũng nhảy nhót trên cửa sổ và chiếu vào quán cà phê.
Bùi Thời Dịch di chuyển đôi chân để tránh ánh nắng: "Hay là chúng ta đi vay?"
Đây là cách duy nhất và phù hợp nhất ở thế giới hiện đại mà cậu có thể nghĩ ra.
Đản Hoàng được cậu nhắc nhở thì mắt sáng rực lên: "Ông chủ ơi, chúng ta có thể xin trợ cấp đó! Tháng trước có một sự kiện khuyến khích những phi nhân loại tự kinh doanh, bộ phận đó tên là Phi Quản Cục, nếu chúng ta tham gia có thể nhận được trợ cấp và vay tiền. Thủ tục ở đó còn dễ hơn ngân hàng nữa á ông chủ! À đúng rồi còn có chương trình giúp đỡ người nghèo, cứ yêu quái nào nghèo thì sẽ được giúp!"
Cục Quản Phi tên đầy đủ là Cục Quản Lý Hiện Tượng Phi Bình Thường, chuyên phụ trách những hiện tượng khoa học không giải thích được, đồng thời cũng phụ trách liên hệ với chính phủ của con người. Có thể nói đây là sếp lớn của tất cả các yêu ma quỷ quái.
Phong Hoàng đã dặn với Bùi Thời Dịch về vấn đề này hơn mười lần, bởi vậy cậu cũng có chút hiểu biết về Cục Quản Phi này.
Cảm tình của Bùi Thời Dịch đối với Cục Quản Phi ngay lập tức cao tới đến mức tối đa, theo hướng dẫn của Đản Hoàng cậu cài đặt app của Cục Quản Phi, cậu tìm ngay mục khuyến khích kinh doanh và nhấn vào đó.
Hoạt động này được phát động vào năm ngoái với mục tiêu là giúp đỡ phi nhân loại bắt đầu kinh doanh riêng. Có một loạt biện pháp hỗ trợ: cho vay, trợ cấp thậm chí còn có cả hướng dẫn kinh doanh.
Nếu Bùi Thời Dịch có thể xin được trợ cấp thì quán cà phê mèo sẽ thoải mái hơn về mặt tài chính.
Bùi Thời Dịch đọc lướt qua hướng dẫn trên app và xác định bản thân có thể đáp ứng đủ các yêu cầu nên đã đăng ký sau khi điền vào hai biểu mẫu. Một hộp thoại xuất hiện.
[Xin chào, đơn đăng ký của ngài đã gửi thành công và sẽ được xét duyệt trong hai giờ!]
Bây giờ đã nộp đơn tức là quán cà phê mèo chắc chắn sẽ được mở, nếu hồi nãy còn có thể đổi ý thì bây giờ Bùi Thời Dịch hoàn toàn không được đổi ý nữa. Cậu tính qua một quán cà phê mèo cần có ba yếu tố: mèo, món tráng miệng và bầu không khí trong quán.
Trang trí quán là một trong những cách tạo nên bầu không khí trong quán, kiến trúc sư cùng đầu bếp làm bánh ngọt thì có thể tìm trên mạng, vấn đề là mèo biết tìm ở đâu đây?
Bùi Thời Dịch chưa từng ghé qua các quán cà phê mèo khác nhưng mục đích chung của các quán cà phê mèo là để khách hàng đến thư giãn và vuốt hay còn gọi là hít mèo. Cho nên mèo trong quán phải thân thiện với khách hàng, không nhát và không được quá nhỏ.
Theo quan điểm của Bùi Thời Dịch thì hai con mèo trắng đang ở trong cửa hàng vẫn còn quá nhỏ, mới tập đi lửng chững, sức khỏe không tốt nên không thích hợp để chào đón khách đến quán. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Mèo mà quán cà phê mèo cần tìm là đã đẹp còn phải ngoan và đã trưởng thành. Trong một thời gian ngắn thì cậu biết đi đâu tìm ra nhiều mèo với nhưng yêu cầu như vậy bây giờ?
Bùi Thời Dịch đau đầu nói: "Khó tìm mèo quá đi nhóc mập ơi!"
Đản Hoàng thận trọng nói: "Thật ra tôi có một người bạn á...Tôi có thể nhắn tin hỏi thử xem cô ấy có chịu đến đây không? Nhưng mà ông chủ ơi, cô bạn của tôi cổ hơi lạnh lùng, không phải mèo biết làm nũng, nhưng tính cô ấy rất tốt và không bài xích con người!"
Bùi Thời Dịch nói: "Vậy nhóc hỏi thử đi, bao ăn ở, tiền lương chưa nói trước được nhưng tôi có thể hướng dẫn cách tu hành cho bạn của nhóc!"
Đản Hoàng sửng sốt, kích động nói: "Chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý đến đây, thiệt á!"
Nhóc không biết rõ Bùi Thời Dịch là gì nhưng xét thấy đối phương có thể duy trì hình người một cách ổn định thì có thể chắc chắn người này có tu vi cao hơn nhóc - một nhóc mèo có tu vi cao nhưng vẫn chưa thể hóa hình người. Quan trọng hơn là có rất ít đại yêu đồng ý hướng dẫn cho hậu bối cách tu hành nên đa phần tiểu yêu như Đản Hoàng thường sẽ tự tu hành.
Nếu ông chủ mới có thể đem việc hướng dẫn mèo tu hành thành phúc lợi thì dù không có lương, không có chỗ ở cũng sẽ có vô số tiểu yêu đạp cửa nhà của họ để xin vào làm.
Đản Hoàng vui quá tự giẫm lên chân của mình, nhóc không thể khống chế sự hưng phấn của bản thân được!
"À đúng rồi!" - Bùi Thời Dịch hỏi - "Bạn mèo của nhóc là loại mèo nào?"
Đản Hoàng nói: "Mèo sư tử Lâm Thanh, là con gái tên Vân Triều!'
Mèo sư tử vào thời cổ đại là một giống mèo quý hiếm xuất hiện ở những ngôi nhà có tầng lớp cao quý. Ngày nay khi nhiều giống mèo được ưa thích thì mức độ phổ biến của mèo sư tử còn thấp hơn cả mèo Anh lông ngắn chứ đừng nói đến mèo Radoll nổi tiếng với vẻ đẹp xuất chúng.
Nhưng thực tế mà nói thì vẻ đẹp của mèo sư tử không hề thua kém mèo Ragdoll, nhất là cái bờm lông xù làm người ta rất thích. Mèo sư tử quý nhất là mèo thuần trắng và kết hợp với đôi mắt màu bạc thì lại càng có sắc đẹp làm người ta choáng ngợp. Bạn của Đản Hoàng là một con mèo sư tử có bộ lông trắng như tuyết và đôi mắt màu xanh vàng.
Đản Hoàng ngồi dậy khoa tay múa chân: "Ông chủ ơi, tuy Vân Triều hơi lạnh lùng nhưng cô ấy đẹp lắm luôn, cổ to vầy nè! Cả người toàn là lông thôi, lông cổ cô ấy dài như vầy nè, đôi mắt hạnh uyên ương to như vầy nè! Ông chủ chỉ cần để cô ấy ngồi một chỗ là được rồi, không ai có thể kháng cự lại một cô mèo đẹp như vậy đâu!"
Tất nhiên Bùi Thời Dịch đã gặp qua mèo sư tử, lúc trước nhà cậu đã từng nuôi qua và biết giống mèo này đẹp đến nhường nào, chỉ cần ngồi im ngay ngắn cũng đủ thành bức tranh đẹp. Nếu chọn lựa giữa việc có một con mèo sư tử lông trắng như tuyết nằm trên ghế sô pha và việc nằm trên một một chiếc ghế đầy gối và chăn mền thì hầu hết ai cũng sẽ chọn mèo và chơi đùa với nó.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Bùi Thời Dịch cũng nói: "Đúng là không ai có thể cưỡng lại những điều xinh đẹp!"
Cậu mỉm cười và cúi người xoa xoa bụng nhỏ căng tròn của Đản Hoàng: "Nhưng mà quản lý Đản Hoàng của chúng ta cũng được rất nhiều người thích đó nha!"
Cảm xúc này thật tuyệt vời, aaaaaaa~~~~~
Bùi Thời Dịch di chuyển mấy ngón tay xoa nắn khắp bụng của Đản Hoàng, cái cảm giác tiếp xúc với chiếc bụng đầy thịt của Đản Hoàng quả thật rất chữa lành. Giờ cậu đã hiểu tại sao trong thế giới hiện đại lại nổi lên phong trào "vuốt/hít mèo" rồi, và có lẽ cậu cũng hiểu được bầu không khí mà khách hàng muốn cảm nhận khi đến quán cà phê mèo là gì rồi.
Đản Hoàng ưỡn ngực, cọ cái cằm vài tay Bùi Thời Dịch, còn thể hiện dáng vẻ rất kiêu ngạo. Sau đó giơ cái đuôi lên gọi điện thoại cho Vân Triều, trong lòng nhóc nhảy nhót ước gì cô bạn của mình mau chóng đến đây trải nghiệm cảm giác tuyệt cú mèo này, thích lắm luôn, meo ~~~ Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Lúc này đơn đăng lý của Bùi Thời Dịch cũng đã được xét duyệt, đối phương gọi vào số điện thoại mà cậu đã để lại.
"Xin chào, đây là số điện thoại của anh Bùi Thời Dịch phải không ạ?"
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia.
Bùi Thời Dịch nói: "Đúng, là Cục Quản Phi đúng không?"
Bên kia nói: "Đúng rồi ạ, chúng tôi đã phê duyệt đơn đăng ký của anh rồi. Xỉn hỏi anh có thể đến văn phòng của chúng tôi để làm thủ tục trong hai ngày tới không ạ? Để chúng tôi có thể tiến hành xác minh tình hình của anh, nếu không có gì nhầm lẫn thì chúng tôi sẽ hỗ trợ anh nhanh nhất có thể ạ!"
Bùi Thời Dịch: "Được, ngày mai tôi sẽ đến!"
“Dạ vâng, Cục Quản Phi mở cửa từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều. Sáng mai anh vui lòng mang theo bản in đơn đăng ký đến số 6607, tầng 66, Cục Quản Phi để làm theo thủ tục ạ!”
Bùi Thời Dịch cúp điện thoại, Đản Hoàng cũng ngậm điện thoại đi đến, mớ thịt trên bụng hưng phấn đến độ run lên: "Ông chủ ơi, Vân Triều đồng ý rồi, ngày kia cô ấy sẽ đến đây ó!"
Vậy tính ra giờ quán cà phê đã có hai con mèo. Nếu tạm thời không có đủ mèo thì cậu chỉ mở một lầu làm quán cà phê, lầu hai thì dành cho nghỉ ngơi.
Bùi Thời Dịch nói: "Mọi việc tính ra cũng suôn sẻ, đơn xin hỗ trợ của chúng ta đã được thông qua, sau khi xác minh tình huống trong hai ngày thì tài chính sẽ được phê chuẩn. Còn chuyện sau khi khai trường thì.... chắc cũng không tới nổi tệ đâu ha!"
Đản Hoàng giơ cái cái đuôi, hết lời tâng bốc: "Chắc chắn là không tệ rồi! Có ông chủ thì việc tuyên truyền của chúng ta không có áp lực gì đâu! Có ông chủ với Vân Triều đứng trước cửa thì khác sẽ kéo đến nườm nượp luôn á, meo~~~"
Nhóc thật sự rất phấn khích, quán cà phê nhỏ xíu và hơi cũ này vẫn là nơi mà nhóc sinh sống. Tuy nhiên ông chủ cũ của quán cà phê làm ăn không ra hồn thành ra nhóc phải bươn chải kiếm sống rất vất vả. Bây giờ ông chủ mới đến, mọi thứ dường như cũng phát triển theo hướng tốt hơn.
Bùi Thời Dịch dè dặt nói: "Cũng không cần khoa trương đến mức đó chứ! Tôi cũng đâu phải khổng tước đâu là đứng trước cửa xòe đuôi đón khác....ít nhất cũng chừa cho mấy cửa hàng khác sống với chứ!" - tuy cậu và khổng tước cũng có liên quan đến nhau nhưng làm giống vầy thì không nhé! Đừng có mơ!!!
Bùi Thời Dịch có dáng người cao gầy, nhìn qua thì có chút yếu ớt nhưng khí chất hoàn toàn không như vậy mà còn ngược lại. Cậu có đôi mắt phượng với hàng mi dài, cả người bừng ra sức sống vô tận như đang vùng vẫy thoát ra từ sâu trong xương và máu.
Cảnh đẹp thì ý vui, cái kiểu cảm giác mà khiến người ta nhìn vào thì thấy thoải mái, hạnh phúc và thư giản thì ai mà chẳng thích.
Ngay cả dưới góc độ thẩm mỹ của Đản Hoàng mà nói thì nhóc cũng không thể chê ông chủ mới dù một chút!
Trong một xã hội yêu thích "nhan khống" thì với gương mặt trời sinh như vầy chẳng phải đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi sao?
...
Ngày hôm sau, Bùi Thời Dịch bắt tàu điện ngầm đi đến Cục Quản Phi.
Cục Quản Phi có rất nhiều chi nhánh trên khắp cả nước, nhưng văn phòng chính thì ở thành phố Ngọc Xuyên, cách quán cả phê mèo một trạm. Văn phòng chính nằm khuất trong một toàn nhà văn phòng nhìn từ bên ngoài vào thì đây như một tòa nhà bình thường với mười hai lầu, phía trước cửa có viết tập đoàn Chương Vĩ. Chỉ có phi nhân loại mới nhìn thấy hàng chữ màu vàng phía dưới bốn chữ tập đoàn Chương Vĩ, đó là "Cục Quản Lý Hiện Tượng Phi Bình Thường".
Toàn bộ tòa nhà được bao phủ bởi một trận pháp, tất nhiên bên trong có ẩn giấu một thế giới khác. Chỉ cần đứng ngoài cổng cũng có thể cảm nhận được một nguồn linh khí khổng lổ từ trong tòa nhà, nguồn linh khí này mang theo chút hơi nước.
Ánh mắt của Bùi Thời Dịch dừng lại trước tên của tập đoàn --- Tập Đoàn Chương Vĩ - là nơi cực Bắc mà Chúc Long sinh sống.
Cậu nhíu mày một cái, có lẽ cậu đoán được người đứng đầu ở Cục Quản Phi này là ai rồi. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Bùi Thời Dịch đứng trước cửa một lát, vừa định đi vào thì đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ở phía sau. Cậu quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn bước đi dưới ánh nắng ban mai. Anh ta hơi cụp mắt xuống, bước thẳng đến thang máy, lấy thẻ ra và quẹt nó. Ánh sáng trước thang máy lóe lên chứng tỏ thang máy đang từ từ đi xuống.
Ngũ quan trên gương mặt rõ ràng rất đẹp nhưng biểu cảm thì nhìn chán đời không thể tả.
Xuất phát từ lòng yêu những điều xinh đẹp, Bùi Thời Dịch nhớ lại vẻ mặt của đối phương ---- buồn bã và chán nản, ví dụ mà đưa cho anh ta cái gối có khi anh ta sẽ nằm xuống ngủ ngay. Nhưng cũng may mắn là anh ta có một làn da đẹp nên dù sắc mặt không tốt nhưng nhìn sao vẫn thấy đẹp!
Đối phương như cảm nhận được ánh mắt của cậu nên khi bước vào thang máy thì anh ta ngước mắt nhìn sang Bùi Thời Dịch. Có lẽ do ánh mắt của Bùi Thời Dịch quá mức mạnh mẽ nên trước khi thang máy đóng cửa lại thì anh cũng liếc nhìn cậu một cái nữa.
Bùi Thời Dịch vỗ trán một cái vì sực nhớ ra bản thân đến đây là vì có việc, cậu nhanh chóng cầm chứng minh đến quầy lễ tân.
Hai cô gái ở quầy lễ tân cúi đầu từ khi người đàn ông kia bước vào, đến khi Bùi Thời Dịch bước tới thì họ mới ngẩng đầu và nói ngọt ngào: "Xin chào, chúng tôi là tập đoàn Chương Vĩ, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài ạ?"
Nhớ lại loạt hành động vừa nãy của người đàn ông thì có thể thấy không phải ai cũng có thể đi thang máy, cần phải quẹt thẻ xác nhận mới đi được.
Bùi Thời Dịch nói: "Tôi đã thông qua đơn xin trợ cấp để kinh doanh, xin hỏi tầng 66 ở đâu?"
Nhân viên quầy lễ tân nhanh chóng nói: "Đây là lần đầu ngài đến đây đúng không ạ? Vui lòng đưa chứng minh cho chúng tôi, sau khi xác minh xong thì ngài có thể đi thang máy ạ."
Bùi Thời Dịch đưa chứng minh của mình ra.
Quầy lễ tân lấy chứng minh và đặt lên một thiết bị giống như máy quét thẻ, sau khi bấm vài cái thì người nay trả chứng minh lại cho Bùi Thời Dịch: "Quét thẻ này trước khi vào thang máy, sau khi vào thang máy thì ấn tầng lầu tương ứng là được ạ!"
Bùi Thời Dịch không ngờ thế giới thần tiên ma quỷ cũng đã áp dụng công nghệ cao, cậu tò mò nhìn máy ấn thẻ vài lần rồi đi đến thang máy.
Khi bước vào thang máy và nhìn lên thì trên đó có dán một khẩu hiệu chữ màu đỏ trên nền trắng: "Thực hiện một cuộc sống chan hòa của con người và phi nhân loại, cùng nhau làm nên một xã hội tốt đẹp hơn!"
Bùi Thời Dịch: "........"
Nhìn từ bên ngoài thì tập đoàn Chương Vĩ chỉ có mười hai tầng nhưng sau khi bước vào thang máy thì một dãy nút từ tầng một đến tầng sáu mươi sáu.
Tầng sáu mươi sáu mà Bùi Thời Dịch đến là tầng cao nhất, không có "người" nào ngoài hành lang, mỗi phòng trên đây đều tỏa ra những hơi thở khác nhau, gồm yêu ma, quỷ quái, cương thi, Phật đà. Cửa đều có kết giới để hơi thở không thể tiết lộ ra ngoài.
Bùi Thời Dịch hơi cau mày.
Cậu nhanh chóng tìm được văn phòng số 07 và gõ cửa đi vào. Sau khi đi vào thì cậu hơi giật mình vì người đàn ông mà cậu gặp dưới sảnh cũng có trong đây, anh ta đang dẫn theo một con dị thú với cái đầu vào bộ não teo tóp.
Con dị thú này nhìn trông như một con báo, ngũ quan nhìn kĩ thì hơi giống con người nhưng lại có đôi tai giống con trâu. Lớp lông màu vàng rực che đi những nếp nhăn hoa hồng của nó, cái đuôi của nó rất dài quấn quanh cơ thể, mắt của nó một bên nhắm một bên mở, nhìn từ xa thì nó giông như chỉ có một mắt.
Đây là Chư Kiền, một dị thú có sức mạnh vô hạn và giỏi bắn cung. Lúc Bùi Thời Dịch còn nhỏ, cậu cũng nuôi một con đại yêu làm thú cưng, khi không có việc gì thì cậu thường nắm lấy cái đuôi của Chư Kiền và vuốt ve.
Cậu nuôi nó y hệt như nuôi mèo ở hiện đại chỉ có điều Chư Kiền thì hung dữ hơn mèo gấp n lần.
Người đàn ông đó đang nói chuyện với một thanh niên đeo mắt kính ngồi sau bàn làm việc. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Bùi Thời Dịch nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, cậu cầm tờ đơn đã in sẵn và đi thẳng đến bàn có đặt bảng <Tổ công tác khuyến khích khởi nghiệp>
"Xin chào, tôi là Bùi Thời Dịch. Hôm qua tôi đã nộp đơn xin hỗ trợ kinh doanh!"
Long Tước đang tập trung xem cuộc giằng co của sếp lớn cùng đội trưởng đội xóa đói giảm nghèo, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất thanh thoát, ngẩng đầu lên thì thấy đối phương không chỉ là người có nhan sắc đẹp mà tính tình cũng dễ gần.
Long Tước nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi là Long Tước! Đơn của cậu tôi đã xem qua, cậu muốn mở quán cà phê mèo và tài chính đang gặp vấn đề đúng không?"
Bùi Thời Dịch nói: "Thật ra tôi cũng gặp khó khăn khi tuyển nhân viên nữa?"
Long Tước nói: "Thiếu người sao?"
Bùi Thời Dịch: "Thiếu mèo!"
Long Tước sửng sốt: ".... Thiếu mèo hả?"
Bùi Thời Dịch gật đầu: "Quán cà phê mèo của tôi đã có mấy con mèo có tu vi, nếu có thêm vài con mèo nữa thì tôi hy vọng những con mèo đó đã được mở linh trí nếu không thì cần phải tách riêng để chăm sóc thì công việc kinh doanh của chúng tôi sẽ có nhiều phiền phức lắm!"
Đây cũng là vấn đề mà tối qua cậu đã suy nghĩ, cả Đản Hoàng và Vân Triều đều mà mèo yêu, nếu giờ trong quán có thêm những con mèo yêu khác thì sẽ thích hợp hơn.
Long Tước vỗ đùi: "Ầy, tốt quá rồi! Cậu đã giúp chúng tôi giải quyết khó khăn của những yêu quái chưa thể biến hình!"
"Mà trùng hợp ghê luôn, ở tổ xóa đói giảm nghèo kế bên có một con mèo luôn đó! Sếp lớn của chúng tôi đang bàn với tổ trưởng bên đó để đưa con mèo này đi đâu nè!"
Long Tước đưa tay chỉ.
Bùi Thời Dịch theo hướng tay mà Long Tước chỉ, chồi ơi hướng tay chỉ ngay con Chư Kiền đang quỳ rạp dưới đất luôn!
Chư - mặt người thân báo - Kiền: "???" rồi mắc gì hai người nhìn tui?
Đừng tưởng tui quỳ ở đây mà không nghe thấy, mà mắc giống gì lại nói một người có thân báo như tui là con mèo hả?
Bùi Thời Dịch một tay xoa xoa cầm rồi đi vòng quanh Chư Kiền, cậu thấy đề nghị của Long Tước thật tuyệt vời!
Đội trưởng tổ xóa đói giảm nghèo đẩy gọng kính lên, anh cũng đồng ý mà nói: "Ý tưởng này cũng hay đó, anh nghĩ sao hả sếp?"
Ánh mắt người đàn ông khẽ động, thay vì nhìn Chư Kiền thì ánh mắt anh dừng trên người Bùi Thời Dịch, có lẽ là do buồn ngủ nên ánh mắt của anh như có như không, dường như có thể nhìn bất cứ nơi đâu: "Tạm thời không được!"
Bùi Thời Dịch ngẩn người.
Long Tước buột miệng hỏi: "Sao vậy sếp?"
Người đàn ông bước đến gần Bùi Thời Dịch, anh ta cao hơn Bùi Thời Dịch một chút, đôi mắt hơi cụp xuống nhưng ánh mắt rất bình tĩnh, không hề khinh thường người khác.
Bùi Thời Dịch không quen ở gần người khác khi ở ngoài nên theo bản năng cậu ngã người ra sau.
Người đàn ông lại nghiêng người về phía trước ngửi cổ Bùi Thời Dịch, sau đó ánh mắt anh lạnh lùng: "Tất cả phi nhân loại có tu vi có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng trong xã hội đều phải đăng ký tại cục nhưng tôi không nhớ người nào có hơi thở như cậu!"
Bùi Thời Dịch bị người đối diện ngửi đến nổi da gà, cậu hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin lỗi, tôi không biết cục trưởng ngài đây lại cầm tinh chó đấy!"
Đối với bộ tộc có cánh thì ngửi cổ hay chạm vào cổ là một trong những tư thế thân mật nhất.
Không khéo thay chân thân của Bùi Thời Dịch lại là một đám lông biết bay, đã thế còn bay cao, bay xa và cao quý vô cùng.
*Tác giả có lời muốn nói: Cục trưởng: lần đầu tiên gặp mặt bạn trai mà tui lỡ giẫm đuôi của ẻm mất rồi (rơi vào im lặng....)
Thời Dịch có thể thông qua "Chương Vĩ" và đoán sếp lớn là Chúc Long nhưng sếp lớn lại không biết Thời Dịch thuộc tộc nào nên lần đầu gặp mặt đã giẫm trúng đuôi người ta! Ầy hãy tha thứ cho đứa con ngốc nghếch của tui, nhưng mà mắc cười quá há há há
Chư Kiền xuất phát từ trong Sơn Hải Kinh, để thuận tiện thì tôi đã tự thiết kế ra một nhân vật khác hoàn toàn (trong sách viết Chư Kiền có một mắt nhưng tôi viết nó có hai mắt nhưng một mắt thì không mở. Hơn nữa nguyên bản nó là đầu người thân báo, tôi nghĩ nửa ngày cũng không ra nên dứt khoát viết là báo con bé xíu, khà khà)