Sau một đêm phóng túng, nhờ vào liệu pháp phục hồi tiên tiến trong khoang chữa trị, những vết thương trên người Lưu Thanh cơ bản đều lành lại. Ngay cả một số vết sẹo cũ trên cơ thể anh cũng mờ đi trông thấy.
Mặc dù Lưu Thanh là một tướng quân nhưng loại khoang chữa trị tiêu tốn nhiều năng lượng này thường chỉ được sử dụng trong tình huống khẩn cấp. Vì vậy, phần lớn vết thương của anh đều dựa vào khả năng tự hồi phục mạnh mẽ của Alpha mà tự chữa lành. Chính vì thế, phó quan của anh, Ôn Cách Nhĩ, thường bất bình thay cho anh, cho rằng các cấp cao trong Liên Bang ích kỷ, thậm chí có người còn mong Lưu Thanh hy sinh ngay trên chiến trường. Mỗi lần Ôn Cách Nhĩ nói vậy đều bị Lưu Thanh gõ vài lần vào đầu mấy cái, sau đó mới chịu cụp tai, hạ giọng xin lỗi.
Bất quá tài nguyên quý giá này lại được dùng rộng rãi trong Đế Quốc.
Lưu Thanh nhất thời không biết nên cảm thán về sự hào phóng của đế quốc hay không. Nghĩ ngợi một lúc, anh chìm vào trầm tư, không để ý rằng đã có người đứng sau lưng.
Tư Uyên mỉm cười, tay cầm cây gậy chống phối màu bạc đen, từng bước đi trên tấm thảm mềm mại. Dù bước chân nhẹ nhàng, âm thanh ấy vẫn khiến Lưu Thanh chợt giật mình: “Bảo bối, em đang suy nghĩ điều gì?”
Vừa nghe giọng nói quen thuộc, tâm trí Lưu Thanh lập tức bị kéo về đêm hôm trước, những nói khoái cảm tột độ như ngấm vào tận xương tủy, khiến đôi tay anh không tự chủ mà run lên. Lưu Thanh vội vàng đẩy Tư Uyên ra: “Đừng tới đây!”
Lưu Thanh dường như cũng chưa nhận ra rằng, cảm xúc lúc này của mình thật ra chính là sợ hãi.
Tại sao hắn có thể im lặng không một tiếng động mà xuất hiện ngay sau lưng mình?
Tinh thần lực cấp SS của Lưu Thanh tuyệt đối không phải chỉ để trưng bày. Không thể nào có ai đứng phía sau mà anh lại không cảm nhận được, trừ khi tinh thần lực của Tư Uyên vượt trội hơn anh rất nhiều.
Nếu thực sự như thế, vậy anh còn cách nào để trốn thoát?
Tư Uyên hơi cúi người, không để ý đến sự kháng cự của Lưu Thanh mà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cẩn thận xem xét một phen, như là có chút đau lòng mà nói: “Xem này, đỏ cả lên rồi… Như thế nào run thành như vậy? Em lạnh sao?”
Khoảng cách quá gần khiến Lưu Thanh có thể ngửi thấy rõ hương pheromone trên người Tư Uyên. Mùi trà đậm say lòng người vốn dĩ nay đã dịu đi, bị hương hoa thanh thoát hòa tan, làm Lưu Thanh cảm thấy bình tĩnh hơn chút ít.
“…Không có việc gì.” Anh nói, cố tỏ ra điềm tĩnh, “Chúng ta cần nói chuyện.”
Tư Uyên yên lặng chăm chú nhìn Lưu Thanh mấy giây, theo sau nói: “Bảo bối muốn nói chuyện gì?”
Xem ra vẫn có thể cùng hắn giao tiếp, Lưu Thanh liền hỏi: “Gián điệp của các người là ai? Là Emir sao? Không, cô ấy tuy có quyền điều khiển Già Lam nhưng trong ba tháng qua lịch trình của cô ấy hoàn toàn không có kẽ hở để liên lạc với các người. Cũng không phải Mễ Tây, cha mẹ anh ta đều chết dưới tay đế quốc của các người, anh ta không có lý do gì để làm chó săn cho các người.”
Tư Uyên thích thú ngắm nhìn dáng vẻ phân tích của anh, rồi ngồi xuống bên cạnh, khẽ đan mười ngón tay vào nhau: “Vậy em nghĩ là ai?”
Lưu Thanh: “Ôn Cách Nhĩ hoặc là Bội Ni, chỉ có họ mới có khả năng làm chuyện này.”
Một cái chớp mắt lặng im, ánh mắt Tư Uyên xem xét từ trên xuống dưới, khiến mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên thái dương Lưu Thanh. Ngay sau đó, Tư Uyên bật cười nói: "Đoán sai rồi, bảo bối."
Tư duy của Lưu Thanh đình trệ một lát, nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục phân tích: “Không thể nào, ngoài tôi và những người kia, trong quân đội của chúng tôi không ai khác có đủ quyền hạn và cơ hội để làm điều này…”
“Vậy thì…” Tư Uyên ngắt lời, đôi mắt xanh u lam ánh lên vẻ tàn nhẫn, “Em có bao giờ nghĩ rằng, có thể là những kẻ cấp trên không muốn cho em sống nữa?”
“Không thể nào, tôi vừa mới đồng ý sẽ đính hôn với Hi Đạt. Cách tốt nhất để kiểm soát một Alpha là khống chế Omega của hắn, điều này cấp trên chắc chắn hiểu rõ, bọn họ vì cái gì lại muốn giết tôi?” Lưu Thanh lẩm bẩm, không nhận ra ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ của Tư Uyên bên cạnh.
“Ồ? Thật sao?” Tư Uyên nhẹ giọng nói, rồi ép Lưu Thanh phải nhìn thẳng vào mình, ấn anh xuống giường, “Em sai rồi. Cách tốt nhất để kiểm soát một Alpha là biến hắn thành Omega của chính mình.”
Lúc này, chiếc áo ngủ mà Tư Uyên đã mặc cho Lưu Thanh từ trước bị kéo bung ra, phong cảnh bên trong bị lộ không sót gì.
Dáng người Lưu Thanh tuyệt đối không thể gọi là gầy yếu. Dù kỹ năng thể chất có phần kém hơn tinh thần lực nhưng vẫn thuộc hàng xuất sắc. Nhờ năm tháng rèn luyện không ngừng, anh sở hữu những đường nét cơ bắp rõ ràng, uyển chuyển. Tuy nhiên, trên làn da trắng như tuyết vẫn còn vài vết sẹo, tạo nên chút ít tỳ vết trên cơ thể gần như hoàn mỹ đó.
Xuống dưới một chút, nơi hậu huy*t hôm qua đã bị lặp đi lặp lại ghé thăm giờ đây cũng đã hồi phục, chỉ là vẫn còn khẽ nhô lên một cách đáng yêu.
Tư Uyên đưa hai ngón tay vào thâm nhập, cảm giác lạnh lẽo làm Lưu Thanh giật mình kêu lên, theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại đột nhiên nhận ra mình không còn chút sức lực nào.
"...Đây là? Khi nào anh đã dùng thuốc làm giãn cơ?" Lưu Thanh hỏi, giọng khàn đi. Những điểm kỳ lạ trên người này quả thật quá nhiều, những ghi chép về Enigma trong sách thì lại quá ít. Không ai biết được liệu sự tà môn này là do bản chất Enigma hay do chính sự khác thường của Tư Uyên.
Lại thêm một ngón tay nữa, hậu huy*t đã sớm quen với cảm giác ấy, bắt đầu rỉ ra chút chất lỏng.
"Không bảo bối, anh nào nỡ dùng loại thuốc đó với em." Tư Uyên rút ngón tay ra, tách nhẹ ngón trỏ và ngón giữa, chăm chú nhìn những sợi ái dịch kéo dài rồi lại đưa ngón tay vào, tìm đến điểm sâu bên trong hậu huy*t. "Em xem, em rõ ràng rất muốn, sao lại không chịu nói ra?"
Tai của Lưu Thanh đỏ bừng lên, đôi môi khẽ mím lại. Vừa định nói thêm điều gì thì đột nhiên cảm giác có vật gì lạnh lẽo được Tư Uyên đưa vào hậu huy*t của mình.
Lưu Thanh muốn quay đầu nhìn nhưng không tài nào cử động được. Cảm giác sợ hãi đối với điều chưa biết tràn ngập trong lòng, không thể nào xua đi được, khiến tim anh như ngừng đập. Lưu Tranh lớn tiếng nói: “Anh định làm gì!”
“Ừm?” Tư Uyên thấy tay anh bắt đầu run rẩy, hơi nhíu mày rồi cúi xuống hôn nhẹ lên tuyến thể sau gáy của Lưu Thanh. Sau đó, hắn rút món đồ vừa đặt vào hậu huy*t ra, đưa ra trước mặt Lưu Thanh để xem: “Đừng sợ, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi. Nếu em không thích cái này, chúng ta sẽ thử cái khác. Em rất chặt, dễ bị thương lắm.”
Dù sao thì hậu huy*t của Alpha vốn không phải dành cho chuyện này, nếu không được khuếch trương cẩn thận thì rất dễ bị tổn thương.
Lưu Thanh lúc này mới nhận ra mình đã phản ứng quá mức, nhất thời không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, Tư Uyên nhẹ nhàng hôn lên trán anh, không hề có chút dục vọng nào, mà chỉ đơn giản là một cái hôn ấm áp, đem suy nghĩ của Lưu Thanh kéo về thực tại.
"…Tôi không thích." Lưu Thanh như đang tự nói với mình, cố né tránh bằng ánh mắt lảng đi chỗ khác.
"Được rồi." Tư Uyên mỉm cười dịu dàng, từ bên cạnh lấy ra một cây gậy mát-xa thon dài, chất liệu lạ lẫm, đặt nó ngay trước mặt Lưu Thanh. "Vậy thì, chúng ta sẽ dùng cái này? Nếu mang suốt cả ngày, anh sẽ đưa em ra ngoài đi dạo, được không?"
Giọng nói như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Dù trong lòng không muốn, Lưu Thanh vẫn cảm thấy chưa nên đối đầu trực diện khi còn chưa hiểu rõ về đối phương. Hơn nữa, theo những gì biết được đến lúc này, có lẽ anh sẽ không thể thắng được Tư Uyên. Sau một lúc lâu, anh mới thấp giọng trả lời: "...Được."
"Cây gậy mát-xa này được dùng để hỗ trợ mở rộng, khi có sự tác động của tin tức tố từ Enigma, nó có thể khiến cơ thể đối phương tạm thời thể hiện đặc điểm của Omega — nhạy cảm hơn, khoang sinh sản mở ra, hậu huy*t có thể thừa nhận hoan ái. Bởi vậy cắm vào kỳ thật cũng không khó khăn,chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là cơ thể anh đã tiếp nhận nó rồi.
Nhưng trên gương mặt của Lưu Thanh thể hiện rõ sự khó chịu, trông cứ như một tiểu thê nhi bị làm khó dễ, vừa cảm thấy cây gậy mát-xa lạnh lẽo, vừa cảm thấy nó cứng ngắc, khiến mọi thứ trở nên cực kỳ không thoải mái.
Tư Uyên hiểu rằng tâm lý của Lưu Thanh không chấp nhận được việc này nên hắn tiêm thêm một chút tin tức tố để làm dịu cho anh. Sau khi đã trấn an, hắn tháo xiềng xích ở cổ chân Lưu Thanh, bế anh ra khỏi phòng.
Xiềng xích này làm bằng một vật liệu đặc biệt mà chỉ Tư Uyên mới có thể tháo. Lưu Thanh nhận ra loại vật liệu này và biết rằng tay không không thể phá được nó; có lẽ, nếu có cơ giáp Già Lam, anh mới có thể phá tan nhưng giờ tung tích của Già Lam vẫn chưa rõ.
Tư Uyên ôm Lưu Tranh đi một vòng quanh căn biệt thự ba tầng. Phòng anh bị nhốt ở tầng ba, tầng một là nhà ăn và phòng khách, còn tầng hai có nhiều phòng với mục đích không rõ ràng.
Điều kỳ lạ là cả căn biệt thự này chỉ có hai người họ, không rõ những người của đế quốc khác đã biết Lưu Thanh bị bắt hay chưa.
Hành lang tầng hai rất dài, phòng cũng khá nhiều. Ban đầu, Lưu Thanh nghĩ Tư Uyên sẽ mở cửa các phòng để anh nhìn thấy bên trong nhưng không ngờ hắn chỉ dẫn anh đi dạo quanh hành lang mà không mở bất kỳ cánh cửa nào.
"Nơi này là nơi nào?" Cuối cùng Lưu Thanh không thể nhịn mà hỏi.
Tư Uyên mỉm cười nói: "Ban đầu định hôm nay dẫn em vào xem nhưng trạng thái của em hôm nay không được tốt lắm. Để lần sau đi."
Nghe hắn nói vậy, Lưu Thanh cảm thấy có điều gì đó không đơn giản bên trong các phòng này. Và không hiểu sao, mỗi câu nói của người đàn ông này lại giống như đang trêu đùa, tán tỉnh.
Xuống đến tầng một, trên bàn ăn đã được bày biện sẵn những món ăn tinh tế, tỉ mỉ. Lưu Thanh trước đây cả ngày chỉ sống nhờ vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sức khỏe, anh nhớ mang máng lúc nhỏ từng mơ ước được thưởng thức những món ăn thế này nhưng sau đó ước mơ ấy dần dần phai nhạt. Giờ đây, khi ký ức chợt ùa về, trong lòng anh ngập tràn cảm xúc khó tả.
Thấy Lưu Thanh không động đũa, Tư Uyên cầm một miếng trái cây trên đĩa, đưa đến gần miệng Lưu Thanh: “Thử đi.”
Lưu Thanh đành phải cắn một miếng. Vị ngọt thanh của trái cây nhanh chóng lan tỏa trong khoang mũi, cảm giác ngọt ngào mà dung dịch dinh dưỡng không bao giờ có được. Trái cây giòn tan, khi cắn phát ra tiếng nhỏ, nước quả bùng lên trong miệng, tạo nên một bữa tiệc vị giác đầy sảng khoái.
“Ngon không? Ăn thêm miếng nữa nhé?” Tư Uyên thích thú khi thấy đối phương ăn, liền cắt thêm một miếng bò bít tết nhỏ, nhìn Lưu Thanh ăn đến hạnh phúc thì bật cười, “Đừng vội, nếu em thích thì lát nữa còn nhiều mà.”
Lưu Thanh chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt không rời khỏi Tư Uyên, đầy vẻ khó hiểu.
Lưu Thanh hoàn toàn không tin lời Tư Uyên nói về việc bắt cóc anh để làm vợ nhưng những hành động của đối phương lúc này thực sự khiến anh không tìm được lý do phản bác.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Lưu Thanh, Tư Uyên vuốt ve mái tóc đen mềm mại của anh: “Em là người được anh đánh dấu vĩnh viễn, anh không đối xử tốt với em thì đối tốt với ai? Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, bất cứ thứ gì em muốn, anh đều có thể cho em.”
Lưu Thanh cúi đầu, không đáp lời.